cô vợ đáng thương của tổng tài đại ác

Trần Uyển Đình đem thời cơ thay đổi bầu không khí chuồn nhập phổi, cô thở như vẫn rất mất thời gian ko được thở, mặc dù thế Vũ Phong lại dịch chuyển mạnh một chiếc khiến cho cô lên giờ.

-Ưʍ.

Bạn đang xem: cô vợ đáng thương của tổng tài đại ác

Vừa dứt tiếng nước đôi mắt cô túa đi ra không đủ can đảm lên giờ nữa, Cẩn Mai đang được hấp thụ nước mặt mày bại nghe giờ động kỳ lạ thì khựng lại quan sát về phía nhì người, vì thế phần dựa sống lưng của cái ghế chắn tầm nom nên cô tớ ko thấy được nhì khung hình trần truồng đang được phía trên bại.

Vũ Phong ôm siết lấy khung hình cô tuy nhiên dạn dĩ rộng lớn, Uyển Đình thiếu hụt điều chỉ mong muốn la lên thiệt đồ sộ, thuở đầu cô hoàn toàn có thể ko rên vì thế bị Vũ Phong bịt mồm, tuy nhiên lúc này anh tớ vẫn buông đi ra rồi còn đi ra vào một trong những cơ hội dạn dĩ khiến cho cô lúc này chỉ mong muốn khóc thét.

Uyển Đình người sử dụng nhì tay bịt chặt mồm của tôi lại, nước đôi mắt không ngừng nghỉ tuôn, cô còn trông thấy khuôn mặt của Vũ Phong đang được đặc biệt yêu thích, đem phần dâʍ đãиɠ, đem phần biếи ŧɦái, thiệt khiếp sợ, bàn tay ghì chặt lấy eo của cô ấy lấy đà.

Advertisement

Trời thì tối, nửa tối lại nghe tiếng động kỳ lạ khiến cho Cẩn Mai rợn domain authority gà, cô tớ nhanh chóng chạy lên phòng nghỉ nhằm ngoài Chịu đựng loại cảnh ớn rét mướt như vậy.

Uyển Đình ở bại gian khổ sở, Vũ Phong buông tay vốn liếng ko hề đem ý chất lượng tốt gì, anh tớ thiệt căm ghét và càng ngày càng vượt lên trên queo quắt. Một khi lâu sau, tất cả mới mẻ kết đốc, Vũ Phong ngồi phụ thuộc vào ghế tự do thoải mái, phủ chắn thân thiện bên dưới vì thế áo khóa ngoài mỏng mảnh nhung xanh rì.

Uyển Đình nằm ở bại, khung hình điểm xanh rì điểm đỏ lòe được phủ tấm vải vóc mỏng mảnh, chỉ đầy đủ phủ từng ngực và thân thiện bên dưới, sót lại đều lòi ra không còn. Cô thẫn thờ quan sát về một phía vô toan, nhức nhối và tủi nhục Chịu đựng đầy đủ.

Vũ Phong vứt lên bàn một vỉ dung dịch tất nhiên tiếng rằng.

-Mau tu chuồn, tôi không thích đem con cái với những người như cô, và cũng chớ hòng chuồn ve sầu thưa người con trai không giống, nếu như bị tôi vạc hiện tại thì cô biết kết quả rồi đó.

Nói xong xuôi anh tớ huýt sáo bước lên lầu, Uyển Đình ngồi nhảy dậy, mím môi thế lấy vỉ dung dịch một cơ hội vội vàng, cô lấy từng viên đi ra cũng khá hấp tấp, nước đôi mắt ứa đi ra nhì mặt mày, cô tu và một khi ko biết chục bao nhiêu viên dung dịch, nhai nhập mồm đôi mắt nhắm tịt lại vì thế đắng, vượt lên trên đắng cay.

Cô thế theo đuổi đồ vật trở về chống, đứng nhập phòng tắm nom cái quần Trắng bị bám một vết đỏ lòe loang lổ, khi nãy cô vẫn ở lên nó, Uyển Đình nhức nhối vò sạch sẽ nó nhập làn nước rét mướt buốt, đôi khi cũng cọ sạch sẽ khung hình, đứng nhập phòng tắm rộng lớn một giờ tuy nhiên giờ nước ko lúc nào dứt, Uyển Đình ngồi ôm gối khoác cho tới làn nước gội sạch sẽ những loại bên trên người cô, chủ yếu cô còn thấy nó vượt lên trên kinh tởm.

Gần 3h sáng sủa cô phía trên nệm, ko thèm sấy thô tóc tuy nhiên nhắm đôi mắt lại chuồn ngủ, cô chỉ mong sao đấy là một ác nằm mê thôi, và khi cô tỉnh dậy cô tiếp tục quay về trở thành Uyển Đình trước đó, luôn luôn cười cợt đùa vô lo phiền vô suy nghĩ, ko kiêng dè đặc cái gì không còn.

Nằm ngủ tuy nhiên nước đôi mắt vẫn tuôn rơi, cô cảm nhận thấy thiệt không thở được, trái tim bị nghẹt lại, tuy nhiên suôn sẻ là cô vẫn rớt vào giấc mộng. Dáng người yếu ớt phía trên cái nệm Trắng tinh anh, ánh trăng sáng sủa hấp thụ vào nom cô như 1 công chúa tội nghiệp Chịu đựng nhiều uất ức, quang cảnh bất kể ai nom nhập cũng thấy cảm thương.

Tại một biệt thự nghỉ dưỡng sang chảnh và sang trọng và quý phái, nhập phòng ngủ giàn giụa những tiện nghi ngại ít nhất, cơ hội tô điểm của chính nó đem chút tối tăm và đem hơi hám thẩm mỹ. Lục Tuấn Lãng ngồi bên trên ghế, thản nhiên lật từng tờ tư liệu về Uyển Đình, anh nắc nỏm biểu dương ngợi cuộc sống trong trắng và hồn nhiên của cô ấy.

Nụ cười cợt chợt tắt thấy lúc loại chữ ông xã của cô ấy là Mặc Vũ Phong, bất giác bàn tay đồ sộ rộng lớn của anh ấy vò nhừ phần giấy má bại. Cảm giác này thiệt không dễ chịu, tựa như đem người vẫn cướp lấy số thiết bị yêu thương quý của hắn vậy.

-Nghe rằng cuộc hôn nhân gia đình này là xay buộc, người thương hiệu Mặc Vũ Phong bại dường như vẫn bạc đãi Trần tè thư, người tình của hắn tớ còn dọn nhập sinh sống công cộng, có lẽ rằng Trần tè thư sinh sống cũng ko đơn giản dễ dàng gì.

Người trợ lí ở kề bên Tuấn Lãng lên giờ, anh nghe vậy thì cau mi.

-Nhưng khi nãy tôi thấy Uyển Đình không như là một trong người bị bạc đãi.

Xem thêm: truyện ngược nặng

-Theo như tôi khảo sát được thì Trần tè thư là một trong người hiền lành lành lặn đến mức độ nhu nhược, có lẽ rằng ban nãy vì thế đem chị dâu cô ở bại nên Trần tè thư không thích nhằm người thân biết chuyện.

Trợ lí nối tiếp phân tích và lý giải, Tuấn Lãng mới mẻ hiểu đi ra, anh càng ngày càng mong muốn đem Uyển Đình về nuôi, suy nghĩ cho tới cảnh cô bị bạc đãi ở Mặc gia vẫn tạo nên anh ko Chịu đựng nổi

-Âm thì thầm chung cô ấy, cố tách né chớ khiến cho Mặc Vũ Phong biết.

Anh trầm tiếng nói, người trợ lí gật đầu rồi rời khỏi ngoài, cậu công ty của mình nếu như vẫn mong muốn gì là cần lấy cho tới vì thế được, trong cả bao năm thao tác làm việc nằm trong Tuấn Lãng chúng ta ko lúc nào thấy anh thua thiệt thiệt ai, vậy nên thứ tự này Trần tè thư có vẻ như tiếp tục nhập tay cậu công ty của mình rồi.

Sáng ngày sau, bà Tô đứng đợi mãi tuy nhiên chẳng thấy cô xuống lầu, đứng nom song phái nam nữ giới này sung sướng cùng nhau khiến cho bà vạc nhức. Bà Tô bảo nhỏ với Tiểu Nhi kêu cô lên coi Uyển Đình, Tiểu Nhi lật đật chạy lên lầu, gõ cửa ngõ vài ba loại ko thấy cô vấn đáp, cửa ngõ ko khóa nên lao vào nhập, thấy cô vẫn còn đó say giấc mộng thì Tiểu Nhi bất giác di chuyển.

eyJpdiI6IlVwZmFSaGliY3NOaGNQYjhOdDdTY2c9PSIsInZhbHVlIjoiRGk4bVJ2YVNJNkVsVXdDeVkxV3NQeGZCVmtFU3VtQ250bmZIUXlPbndMbmQ3R2huKzBtYmpPMlA1U1hIaUlXTSIsIm1hYyI6IjUwMzYzMDg2YzM0YTVlYzA2NzA2NGM4N2NkZjk2NzZkNDBlZDVjY2U2YTBhNWVhNzhlZjk5NzI1ODVlM2U0MjIifQ==

eyJpdiI6ImU5cVFUZE9NelE4bmhwZFwvQ3VyOEFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJlcmp5YXBkQ2dTTFRObktFRlY3eWxYYVNnVVdSRG52V1RvYVM0RVliR1lZQjUzWjB4Q2VNaHpUZ2lIdWJCdEtFSjVrTzhKblNLU2xjTTJcL0JUa0tCUT09IiwibWFjIjoiMTllMTZhZWY4NDc2MTMxNGQzZGZmM2M4NGRjOGZmZTE3NjEwMzcyODk1ZWJjMjNkYTYxZDhkOTMxNTYwOWZlNyJ9

eyJpdiI6InJvb1J4M3RiRTd4aHZxSEdRTjd2aGc9PSIsInZhbHVlIjoiaUlaM1gydkJcL3E5a0NDdEI0Vm1tZUZqTEozV0tyNHhYVkMwYm8zZUY4aDNmd0FmcVJsWlhVb1Z6MnJPaVNSR1AiLCJtYWMiOiJiNzI2M2I0MmI5YTVmMjNlYzc0M2I3NjA5ZjYzZDU3NDAyYWFiM2I2NjgzNzQzNDhhNWNkNWI3N2ZkMDEwZTA0In0=

eyJpdiI6Iml3Z3VPckpnazAxOUhEOXFoYmJrOXc9PSIsInZhbHVlIjoiandGS2t3RlZSRWRzMm9lRjdIQzJVVXpxNDNGcDlRMUxKZ0JEVlZHeUVWandreTdja2ViTUxzZnQxcjBrcEZEOEJCNlZuOHNhcEJTNTVqN0hxb2ZCTllcL2RON0Q3VHNoQVwvRDR4aXV4b2s4YjNleUphZkRcLzVMaGJtVkRqUndiZGtteFRNRzNTTzZjY2pQK2taSUtBR0o5U3lRT1p3MEpaWG15Q3J0M0VSazFPMWVDdkx5WkxpRTZQbmNQNm93aFgzd2VCZVJzZm1OUHgzYVZhc2QwaFFEVmt6Y3Z4SnNYSW1wWERHUW1sZDc1WHZLZ1pqYmdrQkNIZWtpbkg0RWNGOSIsIm1hYyI6IjVkZGQ3ZjdkZGNlMDFmMGU5NjZiYjQ1YWE1OWQ4NDBhMjdmMjQ1MGUzMjk1YTc5NmM1YzAwODY3NzBkOWZlOWEifQ==

eyJpdiI6IkprV0crcFNpUGpYaXA4amlmRUhDdWc9PSIsInZhbHVlIjoieWE0ZGJQbEthM0wyeDBjZStzbCtJRzVFTFF3cW91UUNoRU5PbUxQaWxmZm8yb0UzXC9CaEtwQUI2UmdVN1ZRdnMiLCJtYWMiOiI3MjhhNmI2NDlkN2IyMzM0NTRkYWVjMzZlNTVjMDcwMGRjMjU0Zjg0YjJjZjNlY2E3ODE4NjA5M2ZkMGJiMGFiIn0=

eyJpdiI6InJzVXRQZXdHeTZlOUsyN1VtalZDUnc9PSIsInZhbHVlIjoiYlZidGhZMTRGSllPc1ZVQzB4ak4yRytkUkpRcW1sMnZlY3d2SnFyYXFIMVBkUEM3T2h4NjRqYzhTMUNzZ1wvQnVkTWIzeGx5TFYrVTBITGZpbEx1THZnPT0iLCJtYWMiOiJlZDk4YzcwNzFiMzEyMDBiNzBmZmI3NzQyM2E5OTE5NGNhNmJmNTQxNTI0MDE4YjU2YTk3YmYyY2QwOTA4ZGJjIn0=

eyJpdiI6InNxaEMydUt5UnRMT0IxREpsdkJtK0E9PSIsInZhbHVlIjoiSVRhVU13cFF1TFdUWGIxMlVybkJtNGpETWpKbURnV1RMZVh3TkdSMitrMFhmeVN6TUhuS1dqT0VWTmdFMGpIYSIsIm1hYyI6ImRlODY3YzU0OTA4MzcwMjJkZWIxNjljNDJmMjMwODFjOWNkM2JjYWFmNjk2NDdhNWRmNjE1Njc1ZjBkODlhNmYifQ==

eyJpdiI6ImhwV2tUOHROZ2ZMOCt4bHpCTzVjZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiK29Zd1VmMDZ6b3BCMGp3NW0rWGw1Qm12bnVGaGh5XC9YS0IraEJYTGRcL0cySHpXWnRtYjhDMHdGMW1aaFlpVVcxaE5tZ2l5cW9wN0JDbWUxK0pNb3JpMEd4c091NzJWQm9UYVJQS0I3R29qa0x4NEt2Z0ZJcmpreDkya2d2bWlJYWh4MTdHN1U2bHJ3ak1vXC9kWnlReW1oSUtNQUJFVFlcL3hXTzVFSnc1Q2I1ak1PUnVqMExpT21aOVBTUW9TejFaNmNubnBxVVM1K1M2WWt2cHBoM3lQRmpUZURoeldoUFl6S2p5VEZEcUJLM01CU3p5SW1UWkpCNmhKRll5cUZzeUVmM2J3ZW5PdUFBSTJYbTI2cXFIWnh1NHRCY1BrQTJ6SXVtaXp5V1c3UVpkT1wvOUlxZFwvRFZ4Nlk5bFVMU0NNT0k4SDZrbGpNbjNDZWRyN2Vhanl1SVpCSlV2aFlkZEVBNWxqNkdqQU5RN1dBdTQ3bmptdWhnZFwvdU9tTEM2aHg5MVpoOUNTMnpUV0duYm9HdkMweFl4cW51N0tCZkNKXC9RbXU4SGNCMEhjVHhmQmhLRGtMVTBRVTBrWWhKQmo5N1wvbDNBTXZ6N0FJM2duMk1objl1UzB0emwxUXMyZEhzd3ZDOWl3NFBHWUxURzRDalVyaWNQcFZJOHdaRFpISXlUbnhZNElzTVRrajRNZTBHUEJcL2xaK0dNQjJpd21jTDdYZlhaUXRXQjREcmlERT0iLCJtYWMiOiI4YTJhMWMzOTJkOTY0YThjYjM1NjNlNTMxYWJmZWM4NGQ5NmY1YTRhY2QwOTExNmNlYzU3OWMwZmY2NWQxNjRlIn0=

eyJpdiI6IjZLUXQ1Skw5TmpIbkdvVE5YNlwvckx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImY0dkd3K0xheDA1MmJ1Zk5JVHhkM1dFMkR3UEVZXC9hRzZjMFk5WmtBNmFSV3Z4eUpZMEtUdzVmNHpqemtUdUFJIiwibWFjIjoiZTBhMmM2Y2NmY2U3Y2E4YTZhYzk2N2JmOGVjYmI3ZWY5ODliM2ZmNzI4YzliZjQ3ZGZlOTcwYTZkOGZlZmUxMyJ9

eyJpdiI6IlVHWk8xWGxlZ2xDWUsxTWtVRjJrWHc9PSIsInZhbHVlIjoiWURTV213ZDZXSlZwYnB5RUdCVVR0ZHNCOHVicXBSSVJrQlZlS3BwQXdnSU43R2k1azZwU2tUNDVvaXlyMjkyOTh0OWM4aHpiVjBibnlXNzlNQ0NQWEFqUUNMS2Rpc1FrZndnc1wvY25TcmdHdVFuQ0VpRTU1aEJ3ZUY4MUp0TUtGdng2U29jYzVQVm1EbkdsOEEwRTVUZEhsNDhZdHpUU0haS3NHTVpTMVdwWTdkYkd5RXBYaHB2bERFUmpKbmRBMFg1aVp1ZFV3Syt2dW5Uc2taRmFNRmtiRWxpSDg5eDFvU2lXSEhjMllWUzQ9IiwibWFjIjoiOGRlMGQwM2VmZDNhYjEyNDMzOGJhNDc5ZjI1ZWI0NzkwZDA3MGJjOWJhOTQyODZhM2MxY2ZiZGVjMDg1N2RjOSJ9

eyJpdiI6IkNLdUFrSnYyNlwvVXphTjJBZjJMZGRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkkzTWROTXRURlY5MWRPNkhiaE1OeTJVcWk2YkFaNkF0THhRdGlOclF1cWFnQUFCQkswNkViSmk5em0yd0hpaU0iLCJtYWMiOiI5ZWI5ZDM2MWZhMTBlOTNiYWQxY2JkMzMwYTM0YmQyNWMyNWQzZmMxNWNlYjFlMDk4MmZhNGIxOGE1Y2Q0NzkwIn0=

eyJpdiI6IlJZaUhZN1wvYkg4QTAzU1FkcUNVVDJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImwybWlMMWNFckdoaythSmZzSjdIb3l4YUE4WkluS1BPa0RWRFVDMFwvb2hWOHAzS1daK3ZsRlJ5VW1ldW1PWlY1bXAzUDFQb1I4MjFoOTlldnlMSE1LNGhhUDJCdzY2cHlGUU1kaHphcjNmbjJmYnVtNG1ZTzlKY0Q4alR4XC9wSW1JeFQxdmdHWk82U0RkWUZFMDlGMENmRllXUXpHVTg0aHdidXF0MElVcVZPbmhOaXlkQ3NNTEJBa1dyN2hFdHhYK2I1ZHpOQVVVZXg2MDlvNXhCN0FPZlFpVzBuclRPXC9UMDBZcm5KV3d3ZzZQQ3ZvYzJPWlUzMmlST05nRDNoZlljVlJ6ZUdPcnRzdWtpK0J5bVFROElOMCs4VGt4ZlFQTXlmcWNzYW83VE5xcm4zaUQxUmZ1QTBnMFRRNk9Ccm5EaTBIdUY3U2pYNFQyOFJNYng5MFhcL2luUXdVS0l6cjNOXC9NaDVrb1Y1M0RuRnNRZEFtU1wvcHZ2S0JBYjlEOFRja1lwMDMyMjZTRWhMVGE1MnBTTTh4OHNRWGZRK1FiN2FyNXdiUDd4R3FMZzA9IiwibWFjIjoiYTQzYTYwYjQ0ZDY0NTc1MzBmMDg3MGQ1YTY4M2I4MzVkNzNmZjVhNjcwODUzZGQwNmRiYjRkNjNmZDE1ZDU1NiJ9

Xem thêm: tình địch mỗi ngày đều trở nên đẹp hơn

eyJpdiI6ImhUejVxZUFuc2tEdE9hd0NJeklnQkE9PSIsInZhbHVlIjoiOWdWbEJHSzA5ejBQSW5ZQm5TWWM4azhKcEppZk5SUWlKMjRWcWlhenlvcm42MmpiV0szZTBsNjBzdGdudktEdCIsIm1hYyI6ImZkOTQzNDFhNzYzMTgzNTMzMWMwYzJmZmU1NWJmYThkNzEwZWQ1YzRlNTI1MzQyODFmYjFmODY4YzRhMWI1NjAifQ==

eyJpdiI6InN4d1wvdzBhWjlFdlpCMGNVVG9JSjBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRHOFRkUTlaSStBTThtUjVZVk1Da0tpbXQ0bUgyK24rdE8ybTNMV2FaSzhPcERUalZOYzdCazVLaWZNOHdPSWZVaTh6ZEtKZklGU1lXeEVxSTZnb1wvQkZCcFA5dFFCK3V6Q3BZMkNOd2RGbU45dzVkM3R6XC9SVjdxRzZHcUdFRm1WZTVBSDRidWxGRzI4XC80VWVjejBRUTVITkxld1pweG5rQk1mTExcLzZPeisrNWRCYXEwbTc1ZFplcUxCU2Nja1JhZGtUbDYydWk3MGgrZ1RJTVhteTBXOGpoNldOUDJNakNCOHlKVmkzUHlKRjlTTjFmUXg3VnBPVmkwTnJIVHNKTVdMcDFNSVVQZldPQlJhc1ArVEZCN2RkaXdNNGo5M0xyakM1QUM3TEhEekhIRlwvVlZhY0ZXdG9WenV5NGR6M1wvZGhTMFVnZXNaNlhoVE9vSkxuMWpYd1UxU3BnMytuTmY1QzM2TFF3dVQ4MWJJK2l5Zm5lVjJVdVBEWmJhbE1MVnExTHM2dXA3d2cwaDltd08xMWVGdWFLSmpIdzBYTytGc2s0b1VwcjdPQUxXdWp1MDFQQnBmb3RXR3FhS054ZjlKOHVcL2tCU0tLdjBsUW8wc2JaK1ZyTk5neWVTanNPd0QyNzloYWo5TUNvanlRT2c1enczczkzeDRzNW1UV3hhaiIsIm1hYyI6ImUwMTJhZGUxYjUyODVkYTUyZTU5ZmY2Y2VkNGEzN2Y3MTA0ZmI4NzhiMTg1NTJjYzQxMDMxNWFkMTZlNGJmNGYifQ==

Thật đi ra bà ấy biết trong ngày hôm qua vẫn xẩy ra chuyện gì, khi nãy bà trông thấy cái quần bám huyết của cô ấy, lại còn thêm thắt vết tích ở bên dưới sô trộn, thuở đầu bà suy nghĩ là của Cẩn Mai và Vũ Phong, tuy nhiên lúc này nom nhập khung hình của Uyển Đình bà mới mẻ biết hóa đi ra cô mới mẻ là kẻ ân ái nằm trong Vũ Phong tối qua chuyện, vừa vặn vệ sinh người cho tới cô bà vừa vặn thấy thương xót. Thật tội nghiệp cho tới cô nàng nhỏ cần Chịu đựng đựng những việc như vậy này.