em đừng mong chúng ta là người dưng

Rút chiếc chìa khóa xe cộ, đang được ấn định Open, Hàn Mặc Ngôn bỗng nhiên vạc xuất hiện một người đang được đứng trước mặt mày bản thân, người tuy nhiên anh ko ngờ nhất.
Người cơ đứng trực tiếp lên, thu về bàn tay đang được đặt điều bên trên xe cộ của Hàn Mặc Ngôn, chuồn trực tiếp cho tới trước mặt mày anh, khẽ mỉm cười: “Cô ấy vẫn luôn luôn nhớ được anh, vì vậy... tôi mang đến anh thời cơ cuối cùng”.
Sân cất cánh quốc tế.
Lục Nhiễm xách bám theo túi tư trang hành lý không gồ gề kể từ bên trên xe cộ bước xuống, ngước đầu coi trường bay to lớn trang trọng trước mặt mày, rồi cúi xuống coi đồng hồ thời trang.
Dòng người cho tới và chuồn ở cổng trường bay rất rất sống động, giờ thì thầm tiếng ồn.

Vừa được bao nhiêu bước, cô đang được trông thấy Hướng Diễn.
Hướng Diễn cười cợt rất rất rất đẹp, lại càng nổi trội vô cỗ ăn mặc quần áo ngày thông thường, ko trở ngại gì hoàn toàn có thể quan sát ánh nhìn ngưỡng mộ coi bám theo của những cô nàng.
Lục Nhiễm kéo tư trang hành lý chuồn tới: “Vào thôi”.
Hướng Diễn rất rất đương nhiên nhận lấy cái va ly kéo kể từ tay Lục Nhiễm: “Ừ”.
Lục Nhiễm hỏi: “Hành lý của anh ấy đâu?”.


Hướng Diễn: “Đã gửi đoạn không còn rồi, nhằm anh chuồn gửi mang đến em, tuy nhiên này...”. Hướng Diễn fake mang đến cô: “Vé máy cất cánh của em, em nuốm lấy”.
Lục Nhiễm nhận lấy.
Hướng Diễn cười cợt híp cả mắt: “Đợi anh ở trên đây, anh trở về ngay”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Trong khi buồn ngán, Lục Nhiễm mò mẫm kiếm chuyến cất cánh bên trên screen.
Cô vạc thanh viên đang được thông tin từng chuyến cất cánh, giọng phái đẹp êm ả gọi chuồn gọi lại nghe rất rất thoải mái và dễ chịu.
Tại sao lại tách ngoài trên đây cùng theo với Hướng Diễn...
Xét cho tới nằm trong cũng vì thế những nguyên do cơ, cô vượt lên trước mệt rũ rời rồi, mong muốn mò mẫm một điểm nhằm chăm sóc thương.
Ngẩng lên, phía bên ngoài hành lang cửa số kính sát khu đất một chuyến cất cánh nào là cơ đang được trượt bên trên đường sân bay.
Cô chuẩn bị tách ngoài điểm trên đây.

Bạn đang xem: em đừng mong chúng ta là người dưng

Hôn lễ của cô ấy và Hàn Mặc Ngôn cũng tan như khủng hoảng bong bóng xà chống.
Nghĩ cho tới trên đây, Lục Nhiễm thông thoáng một nụ cười cợt đắng cay.
Cách cơ ko xa cách là một trong những quầy sách nhỏ, Lục Nhiễm tìm kiếm ra cuốn bong tay phượt, trả chi phí, đang được ấn định lật coi thì bị người không giống hội tụ lại.
Lục Nhiễm không dễ chịu ngước lên: “Anh...”.
Một giây sau, nguyên con người cô cứng đờ.
Rõ ràng là Hàn Mặc Ngôn cho tới rất rất bộp chộp, trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi, anh cầm lấy tay cô ấn định lôi ra ngoài.
Lục Nhiễm hất tay anh rời khỏi, bỏ lỡ trái khoáy tim loàn nhịp, nói: “Tôi đang được nhằm đơn van nài mất việc bên trên bàn của anh ấy, Tiểu An học tập rất rất nhanh chóng, chỉ dăm bữa nửa mon nữa là hoàn toàn có thể chính thức đảm nhiệm một trong những việc làm, những việc làm không giống tôi đã và đang chuyển giao mang đến những người dân đem tương quan. Còn đơn van nài ly hít, chắc hẳn anh đang được trông thấy... Anh còn việc gì thì nói theo cách khác ngay lập tức ở trên đây, tôi còn nên lên máy bay”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ nhả rời khỏi nhị chữ cộc gọn: “Hôn lễ”.
Lục Nhiễm: “Hôn lễ diệt quăng quật rồi”. Cô thưa như chém đinh chặt sắt: “Nhẫn tôi cũng vứt chuồn....”.
Chưa thưa không còn câu, đang được thấy Hàn Mặc Ngôn lấy kể từ vào bên trong túi rời khỏi một loại, một loại rất rất thân quen... cơ đó là cái nhẫn của cô ấy.


Cô ko lưu giữ đang được vân vê nó từng nào chuyến, nằm trong lòng từng cụ thể, không hề ngờ vực gì nữa, đó là cái nhẫn cơ.
Vì là nhẫn đặt điều riêng biệt, nên chắc hẳn rằng không tồn tại cái loại nhị.
Cô sững người hỏi: “Anh mò mẫm ở đâu...”.
Giọng của Hàn Mặc Ngôn rất rất trầm: “Khi em vứt nó chuồn, anh đang được ở mặt mày ngoài”.
Lúc cơ... khi cơ...
Cô lưu giữ rõ ràng, lưu giữ rất rõ ràng... tuy nhiên tuy nhiên... anh đã từng đi rồi cơ mà?
Tại sao còn đứng ở này mà nhặt loại nhẫn.
Đôi đôi mắt đen ngòm thăm hỏi thẳm của Hàn Mặc Ngôn đăm đăm coi cô: “Anh đáp ứng Trang Tĩnh sẽ không còn xuất hiện tại nữa, em hoàn toàn có thể ở lại không? Hôn lễ vẫn ra mắt bình thường”.
Bình thường? Thế nào là là bình thường?
Bỏ qua quýt xúc cảm của trái tim, Lục Nhiễm ngước lên, coi Hàn Mặc Ngôn vị ánh nhìn kỳ kỳ lạ.

Xem thêm: toàn cầu cao khảo

“Anh đang được thưa gì thế?”.
Hàn Mặc Ngôn nhắc nhở lại một chuyến.
Lục Nhiễm đặt điều trả cái nhẫn quay về lòng bàn tay Hàn Mặc Ngôn, khẽ đáp: “Điều này là ko thể”.
Cùng một lời nói, anh mới nhất thưa với Trang Tĩnh, giờ cho tới lượt Lục Nhiễm trả lại mang đến anh.
Hàn Mặc Ngôn cầm lấy cái nhẫn, ko biết thưa gì.
Lục Nhiễm lại xem ngày giờ, coi rời khỏi xung xung quanh rồi nói: “Tôi chuẩn bị lên máy cất cánh rồi, nếu như anh cho tới chỉ nhằm thưa những chuyện này, thì... mời mọc anh về cho”.
“Đừng đi”.
Hàn Mặc Ngôn gọi cô: “Lục Nhiễm, từ trên đầu cho tới giờ, người anh mong muốn ở lân cận trong cả cả cuộc sống này đó là em, chứ không cần nên là Trang Tĩnh”.
Lục Nhiễm giật thột, trên đây có lẽ rằng là lời nói đem xúc cảm nhất của Hàn Mặc Ngôn tuy nhiên cô từng nghe..., tuy nhiên, đang được khá muộn rồi.
Cô cù chuồn, Hàn Mặc Ngôn vẫn kế tiếp.

“Anh biết em mong ước điều gì, cũng hoàn toàn có thể thân thích tất cả chúng ta không tồn tại loại gọi là cao trào tình thân, tuy nhiên, Lục Nhiễm, tình thương không chỉ có đem thế, những tình thân nồng thắm ko thể thiêu nhen cả cuộc sống, người hoàn toàn có thể ở lân cận anh trong cả cả cuộc sống, người quí thống nhất với anh... Anh không hề là chàng trai mươi bao nhiêu tuổi tác năm xưa, ko thể kế tiếp điên loạn mải muội vì thế loại gọi là tình thương, vì vậy, anh lựa chọn em, không chỉ có vì thế em là kẻ quí thống nhất với anh, tuy nhiên vì thế Lục Nhiễm... hoàn toàn có thể là trong cả bạn dạng thân thích anh cũng ko vạc xuất hiện, anh yêu thương em”.
Nói rời khỏi những điều này thiệt khiến cho Hàn Mặc Ngôn xấu xa hổ, anh khẽ coi qua quýt điểm không giống, kế tiếp nói: “Anh đang được qua quýt loại tuổi tác thưa điều yêu thương, hoàn toàn có thể cả đời anh chỉ thưa một chuyến này, tuy nhiên... tất cả chúng ta đang được ở cùng cả nhà thân phụ năm, này cũng đó là những tình thân hoàn toàn có thể bám theo tất cả chúng ta trong cả cả cuộc sống, nhằm tất cả chúng ta mãi mãi mặt mày nhau”.
Anh lạ lẫm níu lưu giữ, cũng ko biết lấy lòng phụ phái đẹp.
Nhưng... từng điều của anh ấy đều là những điều gan góc ruột.
Lục Nhiễm đùng một phát cù lại: “Nhưng, Hàn Mặc Ngôn, còn nếu không vì thế em thực hiện rõ ràng từng chuyện cho tới nằm trong, chắc hẳn anh tiếp tục vẫn kế tiếp hồ nước đồ”.
Không nên là cô ko cảm động, cô cũng biết Hàn Mặc Ngôn nên trở ngại thế nào là mới nhất tâm sự những điều này, tuy nhiên cô không thích một đợt tiếp nhữa lại lại mờ đôi mắt vì thế tình thương.
Hàn Mặc Ngôn vắng lặng một thời gian, rồi chậm rì rì rãi lên tiếng: “Đó là lỗi của anh ấy, tuy nhiên khi cơ... anh ko biết mình thích gì”.
Không biết, không tồn tại plan, không tồn tại bố trí, cứ ấn định như vậy tuy nhiên kế tiếp cho tới không còn cả cuộc sống.
Có nên chỉ cho tới Lúc rơi rụng chuồn mới nhất cảm nhận thấy quý trọng, chỉ với sau Lúc Lục Nhiễm nộp đơn van nài mất việc và mất tích, anh mới nhất dần dần thấy được vai trò của cô ấy.
“Anh rất rất van nài lỗi vì thế cho tới lúc này mới nhất làm rõ từng chuyện. Lục Nhiễm, hãy mang đến anh một thời cơ, hãy ở lại chuồn em”.
Lục Nhiễm nhắm đôi mắt, rồi lại coi rời khỏi xa xôi, ko biết đang được suy nghĩ gì.
Hướng Diễn đủng đỉnh cho tới muộn, trông thấy Hàn Mặc Ngôn đứng cơ, cũng chẳng cảm nhận thấy sửng sốt, anh cho tới mặt mày Lục Nhiễm nói: “Chào giã biệt chưa?”.
Lục Nhiễm gật đầu.
Hướng Diễn thay đổi thiệt sâu: “Em...”.
Lục Nhiễm kéo Hướng Diễn: “Chúng tao chuồn thôi”.
Hướng Diễn vẫn vượt lên trước sửng sốt, đã biết thành Lục Nhiễm kéo chuồn.
Hàn Mặc Ngôn ko xua đuổi bám theo, chỉ giúi vô tay cô cái nhẫn và thưa năm chữ: “Anh đợi em trở về”.
Từ trước cho tới ni anh vẫn là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, đơn thuần... chờ đón, ko biết hoàn toàn có thể chờ đón bao lâu.
“Hành khách hàng chuồn chuyến MU551 cho tới Paris, Pháp xem xét, máy cất cánh...”.
Sau Lúc qua quýt cửa ngõ đánh giá bình yên, ngồi xuống khu vực, Hướng Diễn trở về, thưa với cô: “Lục Nhiễm, anh rất rất bất thần đấy”.
Lục Nhiễm: “Bất ngờ loại gì?”.
Hướng Diễn: “Lục Nhiễm, hôm cơ anh cho tới khám đa khoa trông thấy Hàn Mặc Ngôn đứng ở cửa ngõ chống em... anh cứ tưởng chắc hẳn rằng em tiếp tục bám theo anh tao về, đang được sẵn sàng sẵn tư tưởng chuồn 1 mình, ko ngờ...”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên: “Không thể nào là, tiếp sau đó anh ấy ko hề cho tới thăm hỏi em”.
Hướng Diễn cười cợt nhức khổ: “Anh căn vặn nó tá mới nhất biết, gần như là hôm nào là Hàn Mặc Ngôn cũng cho tới, đơn thuần ko vô vào chống thôi”.
Lục Nhiễm sững người, giờ loa nhắc nhở khách hàng tắt điện thoại cảm ứng thông minh, cô coi ra bên ngoài hành lang cửa số, đường sân bay xa cách tít tắp, màu sắc đôi mắt cũng sẫm lại.
Hồi lâu, cô cù lại: “Đã sẵn sàng sẵn tư tưởng chuồn 1 mình... anh đem cảm nhận thấy em phiền nhiễu ko đấy?”.
Hướng Diễn: “Đương nhiên là ko, đơn thuần...”.
Bỗng Lục Nhiễm cười cợt thiệt tươi tắn, rực rỡ ko tì vết: “Thế thì chớ thì thầm cơ nữa, em chỉ mong muốn thưởng thức chuyến hành trình này”.
Hướng Diễn giật thột, như đang được hiểu rời khỏi điều gì.
Bốn mon sau.
Hàn Mặc Ngôn nhận lấy luyện tư liệu của trợ lý mới nhất Tiểu An đưa tới, khẽ chau mi.
Tiểu An phiền lòng coi anh, Hàn Mặc Ngôn đánh giá hồi lâu, ko thưa gì, xua tay bảo cô ra bên ngoài.
Thở phào thoải mái, Tiểu An chạy thoát ra khỏi cửa ngõ, phía bên ngoài râm ran giờ buôn dưa lê.
Tiếng thưa thì thào: “Tiểu An, thế nào là hả, đem bị quấn mắng không?”.
Giọng cô khá lo lắng lắng: “Hình như ko... Anh ấy xua tay thế này bảo tớ chuồn ra”.
“Haizz, cậu còn may đấy... mùa trước mới nhất xịn thân phụ, bạn dạng plan của chống plan góp vốn đầu tư bị phê hồ nước đồ dùng, thực hiện đi làm việc lại mươi bao nhiêu chuyến vẫn ko đoạn...”.
Hàn Mặc Ngôn gỡ kính rời khỏi, day lông mi.
Bản tư liệu của Tiểu An ko hoàn hảo, tuy nhiên cũng đầy đủ nhằm cảm biến phong thái của một người không giống, nên anh ko nỡ thưa gì.
Đã tư mon rồi.
Từ Lúc Lục Nhiễm loại bỏ đang được tư mon rồi.
Thích ứng với việc làm không tồn tại cô, cuộc sống đời thường không tồn tại cô... vẫn ko thân quen, cô đem mức độ tác động quá to so với cuộc sống đời thường của anh ấy... chỉ cho tới Lúc cô chuồn rồi Hàn Mặc Ngôn mới nhất nghe biết vai trò của cô ấy.
Đã trở thành một thói thân quen.
Dù không thích quá nhận, cũng ko thể ko bảo rằng, anh rất rất lưu giữ cô.
Bao nhiêu năm thao tác, cô ko khi nào tách xa cách anh lâu vì vậy.
Cô loại bỏ, là lỗi của anh?
Hàn Mặc Ngôn cảm nhận thấy trong thâm tâm trống không trống rỗng, ko gì hoàn toàn có thể bù che được.
Đã cho tới giờ tan sở.
Các nhân viên cấp dưới thứu tự rời khỏi về. Anh gọi năng lượng điện đặt điều món ăn, thói thân quen của Hàn Mặc Ngôn mỗi một khi thực hiện thêm thắt giờ.
Cửa phanh rời khỏi, Hàn Mặc Ngôn cũng ko ngước đầu lên: “Tiền phía trên bàn, cứ nhằm đấy là được rồi”.
Hộp món ăn được đặt điều xuống, tuy nhiên người này vẫn ko Chịu đựng chuồn.
Anh căn vặn bám theo phản xạ: “Không đầy đủ chi phí à? Đợi một ít nhé”. Anh sẵn sàng móc ví.
Người fake mặt hàng chợt lên tiếng: “Không cần thiết đâu, coi như thể em mời mọc anh”.
Giọng thưa này, tiếng nói này... khiến cho tim Hàn Mặc Ngôn ngừng đập.
Anh ngước lên coi cô nàng trước mặt mày.
Chiếc quần ngố trườn cùng theo với cái áo T-shirt rộng lớn black color, đầu group cái nón lưỡi trai đen ngòm, nhị cái khuyên răn tai loại Digan sáng sủa lung linh thấp thông thoáng vô mái đầu, tiếp sau đó anh trông thấy... cái nhẫn bên trên ngón thân thích của cô ấy...
Chiếc nhẫn cơ...
Lục Nhiễm giơ tay lên, cười cợt vẻ đầu gấu: “Đừng coi em như vậy, chủ yếu anh thưa tiếp tục đợi em quay trở lại tuy nhiên, chắc hẳn ko nên mới nhất đem tư mon dường như không đợi nữa rồi chứ”.
Hàn Mặc Ngôn: Lục Nhiễm: “Em suy nghĩ thông rồi, em quí anh, yêu thương anh điên loạn, chỉ ở lân cận đồng đội mới nhất cảm nhận thấy vui mừng, không có bất kì ai thay cho thế được, vì vậy, đem khổ sở sở thế nào là em muốn làm ở lân cận anh, tối thiểu em cũng cảm nhận thấy vui mừng... Này, sao anh chẳng thưa gì thế, em đợi anh từng nào năm, nhằm anh đợi tư mon cũng không tồn tại gì là vượt lên trước... anh...”.
Những điều còn chưa kịp tâm sự đã biết thành Hàn Mặc Ngôn ngăn lại.
Thành phố về tối lung linh ánh sáng của đèn.
Ánh sáng sủa bùng cháy soi rõ ràng bóng nhị người ôm hít nhau mặt mày hành lang cửa số, rất đẹp như 1 tranh ảnh, vô cùng hòa hợp ý, vô cùng ấm cúng.
Ngoại truyện
Paris là một trong những thành phố Hồ Chí Minh romantic.
Cùng người bản thân yêu thương chuồn Pháp nghe qua quýt thiệt là một trong những việc tuyệt hảo, đương nhiên, nền móng là trong thâm tâm người tao đem chúng ta.
Ngoài thời hạn học hành, Hướng Diễn dẫn Lục Nhiễm chuồn không còn từng cảnh quan của Paris.
Sông Seine, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn...
Họ ngồi thuyền nằm trong tiếp cận những nhà hàng quán ăn Pháp chủ yếu tông, nằm trong tự sướng với những tượng phật đồng bên trên mặt phố, nghe những ca khúc của những người nghệ sỹ hát rong.
Ở điểm khu đất khách hàng quê người, coi bọn họ rất rất tương đương một song tình nhân.
Thời lừa lọc thân phụ mon đầy đủ nhằm bọn họ chuồn từng tất cả điểm, giờ cười cợt của Lục Nhiễm đã thử anh lưu giữ về cô thiếu thốn phái đẹp vui mừng tươi tắn rực rỡ trước cơ.
Anh quí giờ cười cợt của cô ấy, quí cơ hội cô nhướng lông mi kiêu ngạo, quí tính cơ hội dứt khoát nhanh chóng nhẹn tuy nhiên câu chấp kiên trì của cô ấy, trước cơ, anh trước đó chưa từng xúc tiếp với ai như vậy.
Không biết kể từ khi nào là anh vô tình lưu giữ cho tới cô, coi đợi thời hạn phụ đạo, chú ý coi cô mỗi một khi cô gặm 乃út trầm dìm học tập bài bác.
Chỉ rất mất thời gian tiếp sau đó, anh mới nhất vạc xuất hiện, anh đang được vô tình bị vướng vào trong 1 tình thương đơn phương.
Trong vượt lên trước khứ anh chỉ biết tiết kiệm ngân sách và chi phí, thực hiện mướn, chuyên cần học tập, mò mẫm một việc làm, tuy nhiên toàn bộ những vấn đề này đều là việc coi mong chờ của cha mẹ, anh ko thể nhằm cha mẹ tuyệt vọng vì thế bản thân.
Nhưng Lúc người thiếu thốn phái đẹp vui mừng tươi tắn cơ xuất hiện tại, chuyến trước tiên anh quan sát rằng, đem những khi khoảng cách thân thích người với những người tiếp tục khiến cho người tao vô vọng.
Bao bao gồm khắp cơ thể tuy nhiên cô ấy quí, cũng hoàn thiện xuất sắc ưu tú cho tới nỗi anh ko thể nào là bám theo kịp.
Anh luôn luôn nhận định rằng, nếu như anh cũng xuất sắc ưu tú như vậy, cũng hoàn toàn có thể Lục Nhiễm tiếp tục quí anh.
Nhưng cho tới thời điểm ngày hôm nay, anh mới nhất vạc xuất hiện rằng tính cơ hội của Lục Nhiễm thiệt khiến cho người tao vô vọng.
“Hướng Diễn, sao thế?”.
Hướng Diễn cười cợt nhấp lên xuống đầu: “Không đem gì, em ấn định trở lại mò mẫm anh tao thiệt đấy à?”.
Lục Nhiễm nghênh mặt mày cười: “Vâng, cảm ơn anh đang được đỡ đần em thân phụ mon vừa phải rồi”. Cô ngừng lại: “Em luôn luôn nhớ được, trước đó vì thế em đang được tự động khoác gông lên cổ bản thân, còn lúc này em suy nghĩ thông rồi, chi vị cử dứt khoát tuân theo tâm nguyện của mình”.
Hướng Diễn: “Vậy thì... anh chúc mừng hạnh phúc mang đến em”.
“Em còn cứ tưởng anh tiếp tục quở mắng em cơ”. Lục Nhiễm cười cợt vang, một giây sau, cô trở về ôm siết lấy Hướng Diễn: “Em van nài lỗi, tuy nhiên em đang được nỗ lực, tuy nhiên ko thể quí anh”.
Hướng Diễn cười cợt nhức khổ: “Anh biết rồi”.
Quá biết chứ.
Ba mon sớm tối cùng cả nhà, tuy nhiên từ trên đầu cho tới cuối y như nhị người chúng ta nằm trong đi dạo.
Thậm chí kẻ cho tới trước người cho tới sau cũng chẳng tương quan gì, cô ấy quí Hàn Mặc Ngôn, chỉ quí 1 mình Hàn Mặc Ngôn.
Trở về nước, Hướng Diễn bận việc làm, một thời hạn ko liên hệ gì với Lục Nhiễm.
Khi tái ngộ, cũng chính là khi Lục Nhiễm fake giấy mời.
Có điều chuyến này, khuôn mặt mày cô không hề vẻ phiền lòng chuyến trước tuy nhiên trọn vẹn đàng hoàng tự động bên trên.
Hướng Diễn nuốm lấy thiệp mời mọc, hỏi: “Hiện giờ em niềm hạnh phúc không?”.
Lục Nhiễm vấn đáp đơn giản: “Em xác lập ngoài Hàn Mặc Ngôn rời khỏi, đem ở cạnh ai ai cũng ko hạnh phúc”.
Câu vấn đáp ko chuồn trực tiếp vào việc, tuy nhiên đang được ngăn từng đàng lùi.
Lục Nhiễm vẫn luôn luôn là như vậy.
Hướng Diễn nở nụ cười: “Anh sẽ tới, hít lễ sung sướng nhé”.
Lục Nhiễm day day sinh sống mũi: “Tuy cũng khá vượt lên trước xứng đáng, đem điều... Hướng Diễn, anh là một trong những người chất lượng tốt, tiếp tục tìm kiếm ra một người phụ nữ phù hợp với anh”.
Hướng Diễn nhảy cười: “Anh đang được vạc thẻ người chất lượng tốt chính không?”.
Lục Nhiễm cũng cười cợt theo: “Đằng nào là thì... ở nhân từ bắt gặp lành”.
Ngày hít lễ, Lục Nhiễm khoác một cái váy cưới tuyệt rất đẹp, cô vốn liếng đang được rất rất xinh, bên dưới ánh sáng của đèn lại càng thêm thắt rực rỡ.
Hàn Mặc Ngôn chỉnh tề đứng cạnh Lục Nhiễm, khuôn mặt mày giá thành lùng cũng trở thành nhân từ hòa rộng lớn.
Không biết vì thế bầu không khí sung sướng hoặc ánh sáng của đèn giúp đỡ, tuy nhiên nhị người cơ coi thiệt xứng song.
Hướng Diễn test đặt điều bản thân thay cho vô địa điểm của Hàn Mặc Ngôn coi thế nào là, tuy nhiên ở đầu cuối cũng nên cười cợt xòa nhấp lên xuống đầu gạt bỏ dự định cơ.
Lục Nhiễm quí Hàn Mặc Ngôn.
Mà trong thâm tâm Hàn Mặc Ngôn thì cũng ko nên ko bận tâm cho tới Lục Nhiễm như vẻ bên ngoài.
Anh bất giác suy nghĩ về bao nhiêu mon trước, Lúc anh đem bó hoa bách hợp ý vô thăm hỏi Lục Nhiễm, trông thấy Hàn Mặc Ngôn đứng ở cửa ngõ chống dịch thì thầm với bác bỏ sĩ.
Tuy ko quí Hàn Mặc Ngôn, tuy nhiên khi cơ Lục Nhiễm là bà xã ko cưới của anh ấy tao, đương nhiên Hướng Diễn nên căn vặn coi anh tao đem vô nằm trong hay là không.
Nhưng Hàn Mặc Ngôn khẽ nhấp lên xuống đầu kể từ chối.
Đúng là không còn sửng sốt này cho tới sửng sốt không giống.
Họ thưa cùng nhau vài ba câu ngoài cửa ngõ chống dịch, vì thế là tình địch, nên Hướng Diễn cũng cảm nhận thấy đôi lúc cừu địch.
Giọng thưa của Hàn Mặc Ngôn rất rất giá thành lùng, tuy nhiên trong trường hợp cơ, anh vẫn quan sát vô cơ cho dù nhiều cho dù không nhiều sự bất lực và ảo não: “Cô ấy ko vui mừng, cố thực hiện mang đến cô ấy vui mừng một chút”.
Nói đoạn, Hàn Mặc Ngôn vội vàng tách chuồn.
Không thể ko quá nhận, khi cơ Hướng Diễn đang được đem đôi lúc mừng vui mừng và đợi đời.
Đến Lúc Lục Nhiễm thưa mong muốn kể từ quăng quật toàn bộ, xúc cảm này lại lên tới đỉnh điểm, và thế là anh đang được mời mọc cô.
Nhưng Lúc thoát ra khỏi cơ, vẫn cảm nhận thấy đem gì ko nên, anh chuồn căn vặn nó tá mới nhất biết gần như là ngày nào là Hàn Mặc Ngôn cũng cho tới thăm hỏi và căn vặn thăm hỏi bác bỏ sĩ biểu hiện của Lục Nhiễm, những khi Lục Nhiễm ngủ say còn vô vào một thời gian, tuy nhiên những Lúc Lục Nhiễm thức mới lớn ko hề ghé thăm.
... Anh tao quí Lục Nhiễm.
Khi rút rời khỏi Kết luận, thể trạng của Hướng Diễn ko thể thưa là ko phức tạp.
Lục Nhiễm đang được lựa lựa chọn kể từ quăng quật, anh hoàn toàn có thể nhân thời cơ cơ nhằm tiến công, tuy nhiên nền móng của những việc này là Hàn Mặc Ngôn ko thể mang lại niềm hạnh phúc mang đến Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn ko yêu thương Lục Nhiễm. Nhưng toàn bộ đã biết thành hòn đảo ngược, Hướng Diễn thực sự đem chút trở tay ko kịp.
Cho cho dù là khởi đầu từ tư tưởng nào là, ở đầu cuối anh cũng ko tâm sự.
Cho cho dù hiểu được hoàn toàn có thể Lục Nhiễm ko yêu thương bản thân, hiểu được Lục Nhiễm trọn vẹn hoàn toàn có thể lại một đợt tiếp nhữa lựa lựa chọn Hàn Mặc Ngôn, tuy nhiên một ít ích kỷ đang được khiến cho anh lưu giữ vắng lặng cho tới trước lúc lên máy cất cánh.
Thấy Hàn Mặc Ngôn xua đuổi bám theo cho tới điểm, trong giây lát Lục Nhiễm lựa lựa chọn chuồn nằm trong anh...
Cảm giác tội lỗi...
Hai người cơ thực ra là yêu thương nhau, bọn họ nên được ở lân cận nhau.
Nhưng Lục Nhiễm thưa với anh “Thế thì chớ thưa nữa, em chỉ mong muốn thưởng thức chuyến hành trình này”, khoảng thời gian ngắn ấy Hướng Diễn đang được trọn vẹn hiểu rời khỏi, từ trên đầu cho tới cuối Lục Nhiễm trước đó chưa từng kể từ quăng quật, cô tách chuồn nhằm điềm tĩnh lại, nhằm những xúc cảm ko lý trí qua quýt chuồn, nhằm cả nhị mặt mày có tầm khoảng thời hạn tâm trí lại, chứ không cần nên vì thế anh.
Trong quan hệ yêu thương và được yêu thương này, Hướng Diễn trước đó chưa từng được chuồn cạnh trái khoáy tim Lục Nhiễm. Khiến cô khổ cực, khiến cho cô vương vãi vấn, khiến cho cô bi thương... chỉ mất 1 mình Hàn Mặc Ngôn.
Đây đơn thuần mẩu truyện của nhị người bọn họ, còn anh chẳng qua quýt chỉ là một trong những người qua quýt đàng vô cuộc sống của Lục Nhiễm.
Đáng buồn không?
Cũng đem đôi lúc.
Nhưng cũng nên cảm nhận thấy vui mừng mừng, chính thế, trên đây mới nhất thực sự Lục Nhiễm tuy nhiên anh yêu thương, một Lục Nhiễm kiên trì cho tới câu chấp ko khi nào thay cho thay đổi.
Cô gái như vậy tuy nhiên không tồn tại được niềm hạnh phúc thì ông trời quả thực bất công.
HẾT