lá thư từ ánh trăng

Giới thiệu:

Không cẩn trọng nhấn lưu ban vô hình ảnh đại diện thay mặt của phái nam thần đang được khuất.

Bạn đang xem: lá thư từ ánh trăng

Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” bảo rằng anh hãy lao cho tới vòng đeo tay em lên đường.

Thời Nghiên Lễ: "Chồng em ko chú tâm sao?"

Cơ thể tôi lập cập rẩy u ám, người bị tiêu diệt còn vấn đáp Wechat sao?

Không đích thị, làm thế nào hoàn toàn có thể được.

Chắc là ai này đã dùng điện thoại cảm ứng của anh ý tớ sau thời điểm anh tớ bị tiêu diệt rồi.

Tôi gõ một câu hỏi: "Anh là ai?"

Đầu mặt mày cơ ngay lập tức trả lời: "Thời Nghiên Lễ."

Nói kết thúc anh tớ còn đùa một câu: "Bạn học tập Phương Di, cho tới điều phân tích và lý giải em cũng ko nỡ mang lại tôi sao?"

Ngữ khí này, cơ hội xưng hô này, toàn bộ thường rất không xa lạ

Nhưng tôi ko tin: "Đừng vờ vịt nữa, tôi đang được biết Thời Nghiên Lễ đang được khuất, vì sao anh lại fake thực hiện anh ấy?"

Lần này, mặt mày cơ im re vài ba phút.

Tôi mệt mỏi thúc đẩy giục: "Nói lên đường chứ."

Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời: "Hi vọng tôi bị tiêu diệt vậy sao? Được, tôi ngả bài bác phía trên."

Tôi:???

Thời Nghiên Lễ: "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang trong quan liêu tài thì thầm với em đấy."

Bộ dáng vẻ vui nhộn thản nhiên của những người con trai cơ hiện thị vô đầu tôi, lòng tôi chợt cảm nhận thấy lập cập rẩy.

Lẽ này, tôi bắt gặp cần quái rồi?

Thật may thay cho, Thời Nghiên Lễ trình bày tăng câu nữa: "Xung xung quanh tối lắm đấy, em với kinh hoảng không?"

Tay tôi lập cập lên, dế yêu suýt chút nữa rơi xuống.

Nếu ko cần bên kia với người tiêu dùng điện thoại cảm ứng của anh ý ấy cố ý bày trò, thì đầu mặt mày cơ, là kẻ Hay là ma?

Tôi nhanh gọn nhấp vào điều mời mọc cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt lại.

Cuối nằm trong, anh tớ cũng bắt máy.

Nhưng ở đầu thừng mặt mày cơ lại không tồn tại tiếng động này.

Như thể anh thực sự đang được ở vô một không khí tối kín, không tồn tại tiếng động, không tồn tại giờ đồng hồ dông thổi.

Xem thêm: đánh dấu ngoài ý muốn

Tôi lập cập rẩy và đựng giọng: “Thời Nghiên Lễ?”

Giọng trình bày trầm giá của anh ý trừng trị đi ra kể từ năng lượng điện thoại: “Ừm, là tôi.”

Điện thoại tuột ngoài tay, tôi nỗ lực để giữ lại lấy nó.

Thời Nghiên Lễ quan sát, mỉm cười nhẹ nhõm.

Ánh mặt mày trời êm ấm bao quấn lấy tôi, bên dưới khung trời xanh rớt, tôi thực sự ko thể tin cậy được lời nói này là của những người đang được bị tiêu diệt.

Vô số tâm trí vụt qua quýt vô đầu tôi. Là một căn nhà vật lí, tôi vị tín nhiệm vô thuyết không khí - thời hạn tuy nhiên song rộng lớn.

Mặc mặc dù phát minh này thiệt rồ dại, tuy nhiên giọng tôi vẫn lập cập rẩy hỏi: "Thời Nghiên Lễ, lúc này cậu ở này là tháng ngày năm nào?"

Thời Nghiên Lễ nhường nhịn như bất lực trước tôi, trêu chọc tôi một cơ hội ác ý: "Đồ ngốc, tôi đang được ở vô quan liêu tài, thời hạn cũng như em thôi."

10 phút sau, Thời Nghiên Lễ gửi tin nhắn nhắn vui nhộn đến: "Xin lỗi, tín hiệu vô quan liêu tài ko chất lượng lắm."

_________

Cứ nghĩ về cho tới việc anh ấy tiếp tục bị tiêu diệt, cả trái khoáy tim tôi như vỡ, bất lực thì âm thầm cầu van lơn anh, "Anh đừng tử vong, dành được không?"

Gió tối man đuối đầu thu thổi qua quýt tòa căn nhà cao tầng liền kề, lắc động ánh đèn sáng lung lắc chuẩn bị sập điểm xa cách.

Khắp điểm tĩnh mịch, giờ đồng hồ khóc của tôi liên tiếp không ngừng nghỉ.

Thời Nghiên Lễ nhẹ dịu thở dài: "Đồ ngốc."

"Tôi là vật ngốc, ngốc mà đến mức ko nom đi ra anh ghét bỏ tôi như vậy, ngốc mà đến mức quí anh nhiều năm vì vậy."

Thực đi ra tôi thiệt sự ko cần là kẻ hoặc tâm sự những điều hoặc ý đẹp nhất, thậm chí là lầm lì không nhiều trình bày với chút tẻ ngắt.

Cũng chỉ mất nốc rất nhiều, thì mới có thể dám tâm sự.

Tôi đậy điệm trái khoáy tim rên rỉ của mình: "Thời Nghiên Lễ, tôi cầu van lơn anh, đừng tử vong mà!"

Cho mặc dù anh ấy thiệt sự khinh thường một người tàn tật như tôi, thì tôi vẫn ham muốn anh ấy sinh sống tiếp, sinh sống chất lượng là được rồi.

Thời Nghiên Lễ có lẽ rằng là trả điện thoại cảm ứng đi ra xa cách, giờ đồng hồ ho bị kìm nén xưa nay trừng trị đi ra vô điện thoại cảm ứng.

Lúc thì thầm tiếp, anh khó khăn nhưng mà che giấu quanh giọng khàn khàn của tôi, như bị xé toạc đi ra vô nằm trong đau nhức vậy.

Chỉ là giọng điệu của anh ý ấy, vượt lên trên nhẹ dịu và êm ả dịu dàng, "Đừng khóc nữa, khóc mà đến mức tôi còn đau nhức hơn rồi."

Xem thêm: đọc truyện ngôn tình hoàn

Trái tim tôi hẩng lên một nhịp, nóng bức ruột hỏi:

"Đau ở đâu?"

"Đau ở tim."