lưỡi dao dịu dàng

Máu kể từ quý khách dồn lên óc, chỉ vô chớp đôi mắt tất cả trước mặt mày cô trở thành một black color, ko biết cần thực hiện thế này, nhị tay ko nghe theo đuổi sự tinh chỉnh của cô ấy nữa.
Lê Tranh nhắm đôi mắt, hít một khá thiệt thâm thúy nhị chuyến. Mé tai như văng vọng một giọng nói: ‘Không thể xóa dòng sản phẩm hiện trạng này được, còn nếu như không quý khách đều tiếp tục biết cô đang được ham muốn cất giấu diếm.’
Cô hiểu lại từ trên đầu đoạn văn thêm 1 đợt tiếp nhữa, dĩ nhiên chẳng sao đâu, đơn giản với một ít sến sẩm, không tồn tại gì cần xấu xa hổ, cũng rất khác nhật ký yêu thương âm thầm của cô ấy.
Bản gửi ngữ các bạn đang được hiểu thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang copy không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không còn không thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu công ty nhằm nắm rõ bạn dạng không thiếu nhất gần giống cỗ vũ group dịch với động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
Trong bao nhiêu tấm hình gắn thêm kèm cặp, khó khăn nhưng mà chứng tỏ được cô nằm trong người vô hình ảnh với tương quan cho tới nhau.
Một hình ảnh là cô chụp cái bánh kem trong tâm bàn tay của Phó Thành Lẫm, còn hình ảnh bại liệt chụp bữa tiệc sinh nhật anh thực hiện.
Những giọt nước bên trên làn tóc còn chưa kịp vệ sinh thô, trượt theo đuổi vai xuống cánh tay, làn tóc nhiều năm đàng sau khiến cho cái váy ngủ ẩm ướt nhẹp.
Lê Tranh trọn vẹn không tồn tại chút xúc cảm, chẳng qua chuyện là vì thế cô ko rảnh nhằm quan hoài tới việc không khô thoáng không dễ chịu bại liệt.
Một phần cô phiền lòng ko biết Phó Thành Lẫm với bắt gặp hay là không, 1 phần cô cần tâm trí làm thế nào cứu giúp chủ yếu bản thân ngoài sự phỏng vấn của bè bạn.
Trong nửa phút tưởng như kiệt mức độ, với người nhằm lại tin nhắn. Đồng nghiệp Từ Sướng của cô ấy vẫn muộn thế này nhưng mà vẫn ko ngủ, [Woa, các bạn trai em thiệt là thắm thiết.]
Không thể giầy vò thêm thắt được nữa.
Lê Tranh dùng chút tươi tắn còn còn lại của tớ nhằm vô phần setup của WeChat, đem Phó Thành Lẫm vô phần ‘Đừng nhằm anh ấy (cô ấy) coi được’ hiện trạng của khách hàng.
Bản gửi ngữ các bạn đang được hiểu thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang copy không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không còn không thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu công ty nhằm nắm rõ bạn dạng không thiếu nhất gần giống cỗ vũ group dịch với động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
Dòng hiện trạng của cô ấy được setup chỉ rất có thể bắt gặp vô tía ngày.
Ba ngày sau, cô tiếp tục trả lại sự tự tại mang lại Phó Thành Lẫm.
Cô soát lại lời nhắn, một vài bạn làm việc thắc mắc: [Có chuyện gì thế? Lỡ tay đăng sai à?]
Lê Tranh quyết tâm ko nhằm chút kiêu ngạo của bạn dạng thân mật rơi xuống khu đất, cô nhất quyết vớt vạt, ở đầu cuối đã lấy rời khỏi một câu vấn đáp thống nhất: [Bởi vì thế tớ ko mến ăn bánh kem, cho nên vì thế tớ vẫn tự động vẽ một chiếc. Chúc ngon giấc. Cảm ơn toàn bộ những lời nói chúc sinh nhật của quý khách.]
Để chứng tỏ rằng cô vẫn hiểu comment và lượt mến của quý khách.
Để chứng tỏ rằng cô ko cần vì thế một phút lầm lẫn nhưng mà đăng dòng sản phẩm hiện trạng này.
Cô ham muốn mang lại dòng sản phẩm hiện trạng này yên ổn ổn định trong khoảng tía ngày.
Cô sẽ không còn xóa nó. 
Ngay sau khoản thời gian cô vấn đáp, khunh hướng của lời nhắn phát triển thành thế này:
[Hóa rời khỏi đấy là thông tin sinh nhật đầu tiên, loại lỗi mang lại cẩu đơn thân ko làm rõ được sự đời, tớ ham muốn biết người nam nhi bắt cóc cậu là ai, liệu có phải là nam giới thần ngôi trường tất cả chúng ta ko (icon vắng lặng mỉm cười).]
[Woa! Hóa rời khỏi là cẩu lương! Đã rộng lớn nửa tối, cậu với còn nhân tính ko vậy ~~]
[Tay của khách hàng trai cậu sao lại rất đẹp thế.]
[Rốt cuộc là kẻ nam nhi thần tiên này rất có thể khiến cho siêu mẫu của tất cả chúng ta yêu thương cho tới vậy.]
[Tại sao không tồn tại ai vẽ bánh mang lại tớ, không tồn tại ai tổ chức triển khai sinh nhật mang lại tớ (icon khóc lớn).]
[Ai với WeChat nam giới thần ko, nhanh gọn lẹ thông tin mang lại anh ấy cho tới xác nhận với cần bánh kem tự anh ấy vẽ ko, tớ ham muốn tận mắt chứng kiến quy trình thất tình nhức tận tim gan dạ của anh ấy ấy!]
[Đã thông tin cho tới chúng ta nữ giới vô lớp chúng ta.]
[Còn lớp trưởng nữa, lớp trưởng đâu rồi, tiếp đây coi xem một ít, ha ha ha (tự thêm thắt nhị trăm icon mặt mày cười).]

Sau vài ba phút, với việc chuyển làn đường của tớ, cô phát triển thành trung tâm cuộc nói chuyện của khách hàng nằm trong lớp và nằm trong ngôi trường, lời nhắn spam một cơ hội cuồng loạn.
Ai này còn nhận định rằng cô vô tình vướng sai lầm đáng tiếc, suýt chút nữa lý giải một cơ hội vụng về về, còn ko vấn đáp lời nhắn. Bây giờ nhìn qua chuyện thì như thông tin đầu tiên, toàn bộ đều đang được sôi nổi đột nhiên chốc được xoa vơi, tụ tập dượt ở bại liệt tiếng ồn.
Đây có lẽ rằng là thủ tục truyền thông thành công xuất sắc nhất về hiện trạng xứng đáng xấu xa hổ nhất vô lịch sử hào hùng. Cô âm thầm tán tụng bản thân mưu kế trí dẹp yên ổn được buôn chuyện. Như vậy cũng một vừa hai phải khi gom cô ngăn được rất nhiều vận xẻ hoa, thiệt chất lượng tốt, tốt nhất.
Giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
Cô trong thời điểm tạm thời rất có thể nhặt lại chút mặt mày mũi nhưng mà tôi đã tiến công rơi xuống khu đất.
Nhưng…Phó Thành Lẫm với thấy không?
Lê Tranh tắt đèn, nằm úp mặt bên trên chóng gảy gảy ga trải chóng.
Trong lòng không ngừng nghỉ uỷ thác chiến, xích míc xen kẽ nhau, thở của cô ấy càng ngày càng trở thành áp lực. Về mặt mày tình yêu, cô kỳ vọng Phó Thành Lẫm rất có thể bắt gặp và hiểu được cô mến anh thật nhiều.
Nhưng về mặt mày lý trí, cô lại không thích anh bắt gặp nó. Bởi vì thế một Khi anh không tồn tại chút xúc cảm này với cô hoặc không tồn tại dự tính gì nằm trong cô, cô và anh tiếp tục phát triển thành những người dân xa cách kỳ lạ.
Hai loại xúc cảm xâu xé, nhanh gọn lẹ xé nhừ thế giới cô.
Lê Tranh vòng qua chuyện lộn lại, vòng kể từ mặt mày này thanh lịch mặt mày bại liệt, thiếu hụt chút nữa thì rơi xuống chóng, cô mới mẻ giật thột một chiếc, vòng người trở lại.
Đến khi nhìn thời hạn, vẫn nhị giờ rưỡi sáng sủa.
Cô ko biết bộ đồ quần áo ngủ ẩm ướt nhẹp vẫn thô kể từ khi nào.
Điện thoại lắc lên, Lê Tân Hòa gửi đến: [Cục cưng, u phấn khích vượt lên trước nhưng mà tỉnh luôn luôn rồi.]
Lê Tranh cho là, u chắc hẳn rằng đang được ham muốn nói đến việc về tía của cô ấy, ông trước đó chưa từng ngủ sớm.
Lê Tân Hòa: [Cái cậu nhỏ xíu vô mẩu truyện của con cái, dò la mãi ko rời khỏi một tật xấu xa, điều khan hiếm gặp gỡ nhất là, phần quà sinh nhật nhưng mà cậu ấy tặng con cái ko thể mua sắm được vì chưng chi phí. Cậu ấy là bạn làm việc hoặc người cùng cơ quan hay những đàn anh này bại liệt của con cái vậy?]
Bà ko thể này đoán được này đó là Phó Thành Lẫm, vô tâm trí vẫn nhận định rằng Phó Thành Lẫm cũng tương tự chú của cô ấy, tiếp tục không tồn tại kĩ năng tự động bản thân xuống nhà bếp nấu bếp, và tất yếu không tồn tại khuôn mẫu kiên trì nhằm vẽ một chiếc bánh trong tâm bàn tay.
Lê Tranh: [Mẹ, cút ngủ sớm một ít. Chú vẫn gặp gỡ qua chuyện anh ấy, thỉnh phảng phất vô tình gặp gỡ và chú ấy cỗ vũ con cái vô chuyện tình yêu. Bây giờ mới chỉ chính thức, sau này sẽ sở hữu được chuyện gì còn không một ai hiểu rằng. Nếu quý khách quan hoài như thế, con cái cảm nhận thấy đặc biệt áp lực đè nén. cũng có thể phù phù hợp với đôi mắt nhìn của con cái ko dĩ nhiên vẫn đáp ứng nhu cầu được đòi hỏi của tía, đến thời điểm bại liệt quý khách khước từ, tiếp tục đặc biệt hoang mang lo lắng. Không cần u ham muốn con cái demo xúc cảm tình thương sao? Lúc này cho tới thời hạn bàn chuyện cưới chất vấn, con cái chắc hẳn rằng tiếp tục trải qua chủ kiến với u.]
Lê Tân Hòa nghe thấy Tưởng Thành Duật với quen thuộc biết người này, còn gặp gỡ qua chuyện, trong tâm yên ổn tâm hơn nhiều.
[Mẹ ko cần vì thế vượt lên trước hào hứng thôi sao, lưu giữ ngủ sớm một ít nhé, ngon giấc. Chúc toàn bộ điều ước sinh nhật của con cái phát triển thành thực tế (icon ngược tim).]
- -
Lê Tranh ko biết bản thân tơ tưởng ngủ kể từ khi này, tiếp sau đó đắm bản thân vô cơn mơ vô vàn.
Cô lại cho tới chống tập dượt leo núi, nhân viên cấp dưới tin cậy vẫn chính là Phó Thành Lẫm. Chỉ mới mẻ leo được nửa đoạn đường, cô xoay đầu nhìn lại, Phó Thành Lẫm ko biết đã từng đi đâu.
Một đầu không giống của thừng ăn toàn được nối vào trong 1 cái bánh kem.
Cô kinh sợ rằng cái bánh sẽ không còn chịu đựng đựng nỗi trọng lượng của cô ấy.
Một khi lâu sau, cô triệu tập trèo lên phía bên trên một cơ hội để ý và cẩn trọng, người sử dụng nhị tay cầm chặt tế bào đá nhất rất có thể.
Quay lại đợt tiếp nhữa, Cận Phong khinh ghét đang được ngồi kề bên cái bánh kem, thế thảnh thơi nhã, nạm khuôn mẫu thìa, múc bánh ăn từng thìa một.
Khuôn mặt mày biểu cảm sự hỉ hả thấy lúc cô gặp gỡ họa.
Nhìn thấy cái bánh kem đã trở nên anh ăn rơi rụng 1/2, cô lo sợ kinh sợ thừng thừng kể từ cái bánh kem sẽ ảnh hưởng rơi rời khỏi, cô rộng lớn giờ đồng hồ hét lên với Cận Phong, rằng anh ko được ăn bánh nữa.
“Phó Thành Lẫm!”
Cô phiền lòng, hét vĩ đại thương hiệu anh.
Cùng với bại liệt đó là giờ đồng hồ lắc của chuông báo thức.
Lê Tranh ôm chặt gối, chỉ là một trong niềm mơ ước.
Đây là chuyến loại nhị cô mơ thấy Phó Thành Lẫm.
Cô nheo đôi mắt đem tay sờ soạng xung xung quanh, nạm lấy Smartphone, vuốt vuốt màn hình hiển thị vài ba khuôn mẫu, chuông báo thức vẫn tắt.
Lúc này là sáu giờ, cô vẫn ngủ tía giờ đồng hồ đồng hồ?
Hoặc rất có thể còn không đến.
Lê Tranh vòng lộn năm chuyến bảy lượt, thiệt ko đơn giản và dễ dàng nhằm ngồi dậy.
Phó Thành Lẫm rốt cuộc với bắt gặp lời nói tỏ tình của cô ấy không?
Câu chất vấn này cứ xung quanh quẩn vô đầu cô không còn chuyến này cho tới chuyến không giống.
Anh vất vả như thế, tối qua chuyện nằm trong cô đi dạo trở lại chắc hẳn rằng sẽ rất cần đánh giá tin nhắn, anh tiếp tục không tồn tại thời hạn nhằm theo đuổi dõi dòng sản phẩm thời hạn, những hiện trạng nhưng mà cô đăng tải dòng sản phẩm thời hạn vô năm ngày một vừa hai phải rồi, anh chỉ liếc qua với cùng 1 chuyến.
Với gia tốc như thế nhưng mà trình bày, tối qua chuyện chắc hẳn rằng anh sẽ không còn thể bắt gặp.
Sau Khi tự động yên ủi bạn dạng thân mật một phen, Lê Tranh tách chóng rửa ráy tiến công răng.
Đắp miếng mặt mày nạ, make up đôi mắt tráng lệ và trang nghiêm, đem kính lên trước cả rời khỏi cửa ngõ, tín hiệu của một tối rơi rụng ngủ không thể rõ rệt, còn nếu như không nhìn chằm chằm có vẻ như chẳng nhìn rời khỏi được.
Hôm ni đã trở nên trễ rộng lớn mươi phút.
Bình thông thường vô thời đặc điểm đó, cô vẫn sớm ngồi vô căn nhà Phó Thành Lẫm bữa sáng.
Trước Khi gõ cửa ngõ, Lê Tranh gần như là nín thở.
Tới Open đó là Phó Thành Lẫm, “Hôm ni cho tới muộn thế?”  Anh trình bày với giọng điệu ko chút không giống thông thường.
Lê Tranh nhận định và đánh giá rằng, anh chắc hẳn rằng ko bắt gặp khuôn mẫu hiện trạng bại liệt bên trên dòng sản phẩm thời hạn. Bây giờ cô vẫn thiết lập setup nhằm ngăn anh, chỉ việc chú của cô ấy ko trình bày, anh sẽ không còn thể biết.
Mà chú của cô ấy thì không tồn tại kĩ năng này nhằm trình bày với anh.
Dây thần kinh trung ương căng như thừng đàn ở đầu cuối cũng rất có thể xoay về  hiện trạng thông thường.
“Tối qua chuyện em cút ngủ muộn.” Cô nỗ lực trình bày với tiếng nói thông thường, trầm trồ đương nhiên rộng lớn, cô chỉ rằng bản thân tiếp tục vô tình nhằm lộ những tâm trí đã và đang được bao phủ cất giấu cảnh giác.
Lê Tranh cút trực tiếp cho tới chống ăn, ngồi xuống phía dưới đối lập Phó Thành Lẫm, thời điểm hiện tại cô mới mẻ nhằm ý thấy Phó Thành Lẫm đang được mang 1 cái áo sơ-mi White, nút ống tay áo đã và đang treo khuy măng sét.
“Hôm ni anh lên kế hoạch gì không?”
Có thể là vị chột dạ, cho tới nhìn cô cũng không đủ can đảm ngừng đôi mắt Khi nhìn anh.
Phó Thành Lẫm: “Buổi tối về căn nhà, thời điểm ngày hôm nay Phó nhị ĐK kết duyên.”
Thật ko đơn giản và dễ dàng gì, Lê Tranh chúc mừng, “Cho em gửi lời nói chúc mừng hạnh phúc.”
Bữa sáng sủa trước tiên sau ‘thao tác xứng đáng xẩu hổ’ của tớ, nhị người câu được câu rơi rụng kết thúc giục cuộc nói chuyện. Lê Tranh khi đầu còn ko thể cảm nhận thấy tự do thoải mái, Khi nốc cho tới ngụm sữa ở đầu cuối, mới mẻ trọn vẹn được buông lỏng. Bản gửi ngữ các bạn đang được hiểu thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang copy không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không còn không thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu công ty nhằm nắm rõ bạn dạng không thiếu nhất gần giống cỗ vũ group dịch với động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
“Ông công ty Phó.”
“Làm sao vậy?” Phó Thành Lẫm rút nhị tờ khăn giấy tờ, mang 1 tờ mang lại cô.
Không với gì.
Chính là chỉ cần phải có thể kế tiếp ăn cơm trắng nằm trong bàn với anh, thiệt là chất lượng tốt.
Cô tùy ý trình bày một câu: “Em dạo bước thời gian gần đây khá bận, một vài giấy tờ thủ tục chuyển nhượng ủy quyền CP, với Khi cần thanh lịch mon sau mới mẻ xử lý đoạn, còn ko thì đợi đến thời điểm em học tập đoạn.”
Phó Thành Lẫm treo đồng hồ thời trang lên, “Được rồi, khi này tiện thì cứ tương tác với trợ lý Tăng.”
Hôm ni nhị người bên nhau xuống lầu.
Lúc này Lê Tranh mới mẻ chính thức yên tâm quay về, vô cầu thang máy, cô đứng kề bên Phó Thành Lẫm, “Ông công ty Phó, mang lại em xem xét lại bàn tay vẽ cái bánh kem tối qua chuyện một ít, còn tí dấu tích này bên trên bại liệt ko vậy?”
Phó Thành Lẫm chần chờ nửa giây, ở đầu cuối vẫn đem tay ngược qua chuyện.
Lòng bàn tay thật sạch, chỉ với một không nhiều vệt mực màu xanh da trời nhạt nhẽo ko cọ sạch sẽ còn lại bên trên những ngón tay.
“Anh với biết cái bánh kem trong tâm bàn tay anh ở đâu không?”
Lê Tranh khóe mồm mỉm cười cợt, “Đây này, nhìn coi.” Cô vẫn vẽ lên bàn tay ngược của tớ từng chút một, cái bánh màu xanh da trời tía chiều nhượng bộ như đột nhiên xuất hiện nay vô tầm đôi mắt.
Nó thiệt sự tương tự một cái bánh nhỏ, sở hữu trong tâm bàn tay.
Lê Tranh giơ tay lên, chầm chậm rãi lại gần anh, “Đây là một trong cái bánh kem yêu thuật.”
Phó Thành Lẫm biết tài nghệ vẽ giành giật của cô ấy đặc biệt lợi sợ hãi, tuy nhiên thời điểm ngày hôm nay là chuyến trước tiên được bắt gặp, “Vẽ tính năng này cần rơi rụng bao lâu?”
“Em ko nhìn thời hạn, cũng tương đối lâu. Vì thế cho nên sáng sủa ni em dậy muộn.” Lê Tranh cầm tay lại, xòe tay rời khỏi, cái bánh kem như thoắt ẩn thoắt hiện nay.
Tối qua chuyện cô ở trườn lên chóng mãi ko ngủ được, ga chóng suýt chút nữa bị cô móc thủng một lỗ, cứ nghĩ về mãi về cái bánh kem nhưng mà anh vẽ, cô ngay tắp lự vùng lên vẽ giản dị và đơn giản nhằm xóa tan cút nỗi phiền lòng và nỗi buồn trong tâm.
Vẽ đoạn rồi cô lại không thích cọ, cứ vậy cô ôm nó trong cả một tối.
Có lẽ vô niềm mơ ước tối qua chuyện cô thấy Phó Thành Lẫm buộc đầu bại liệt của kinh sợ thừng bảo lãnh vô cái bánh, chủ yếu vì thế nguyên do này.
Khi rửa ráy vô buổi sáng sớm, cô còn cảnh giác rộng lớn, chỉ kinh sợ cái bánh bị trôi rơi rụng.
“Anh ham muốn ăn không? Cho một miếng?” Lê Tranh trêu anh.
Phó Thành Lẫm nhìn cô, vô đôi mắt tràn trề đường nét ngang bướng chỉ thuộc sở hữu riêng rẽ cô, lại sở hữu một ít trẻ em con cái. Anh điềm tĩnh xoay mặt mày cút, coi cầu thang máy đã từng đi cho tới tầng này.
“Đến tầng một rồi.”
Anh nhấn lưu giữ cửa ngõ, đợi cô ra phía bên ngoài.
“Hẹn hội ngộ vô bữa tối.” Lê Tranh vẫy tay với anh, đem cái bánh mang lại anh bắt gặp, cô mỉm cười cợt nhẹ dịu rồi nhanh gọn lẹ bước xuống.
Thang máy cút trực tiếp xuống hầm đậu xe pháo.
Ra ngoài quần thể căn hộ chung cư cao cấp, là một trong ngày nắng nóng chói lóa, tia nắng rực rỡ tỏa nắng khiến cho người tớ không đủ can đảm nhìn trực tiếp.
Xe của Phó Thành Lẫm chậm rãi rãi lái thoát khỏi kho bãi đậu xe pháo, anh ngồi ở mặt hàng ghế sau, nhìn ra phía bên ngoài hành lang cửa số triệu tập tâm trí, đột nhiên một bóng hình không xa lạ xuất hiện nay vô tầm đôi mắt.
Lê Tranh ko cút xe pháo, vẫn đứng bên trên vỉa hè, đem nhị lòng bàn tay lên bao phủ trán, ngước đầu nhìn lên trời, cứ thế xoay 360 chừng.
Mãi cho tới Khi xe đua rời khỏi cho tới lối rộng lớn, hình bóng của Lê Tranh mỗi lúc càng xa cách, cho tới khi anh không thể bắt gặp, Phó Thành Lẫm vẫn ko thể hiểu, một vừa hai phải rồi cô đang khiến gì.
Lê Tranh nhìn xung quanh một vòng, kể từ xa cách không tồn tại phía này với mây, nhượng bộ như trời không tồn tại ý muốn tiếp tục mưa.
Cô lôi ra các chiếc giầy ko ngấm nước người sử dụng một chuyến kể từ vô túi xách tay của tớ, buồn chán ko thôi.
Vì sao trời vẫn ko mưa, cô vẫn đem theo đuổi khuôn mẫu quấn giầy. Bản gửi ngữ các bạn đang được hiểu thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang copy không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không còn không thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu công ty nhằm nắm rõ bạn dạng không thiếu nhất gần giống cỗ vũ group dịch với động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
Phó Thành Lẫm tặng mang lại cô khuôn mẫu nhằm quấn phía bên ngoài giầy, sản phẩm vẫn năm ngày trời đều nắng nóng. Vài phút trước, cô một vừa hai phải mới mẻ update dự đoán khí hậu, mươi lăm ngày cho tới cũng không tồn tại mưa.
Bạn đang được hiểu truyện bên trên NetTruyen.com.vn