Dịch: Hạnh
Cuối tuần, Trương Kiền dẫn Diệp Dương về ngôi nhà bắt gặp cha mẹ bản thân.
Bạn đang xem: người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình
Chiếc xe pháo tách TP.HCM, tiến bộ vô quần thể biệt thự hạng sang Vân Nguyệt, thời điểm hiện tại Diệp Dương mới mẻ ý thức được ngôi nhà anh với biệt thự hạng sang. Tỷ lệ phủ xanh rì của quần thể biệt thự hạng sang không hề nhỏ, đâu đâu cũng thấy rừng cây và hồ nước nước. Trương Kiền tiến công vô lăng lái xe, rẽ vô làn xe đua, thấy cô sửng sốt, anh cũng đâm sửng sốt: “Sao, trước cơ anh ko khoa trương với em à?”
Diệp Dương lại sở hữu cảm xúc ngờ ngạc như lúc trước phía trên trước đó chưa từng yêu thương anh vậy: “Hồi trước anh bảo anh đơn thuần dân phiên bản địa thông thường thôi.”
Nhưng Trương Kiền cực kỳ quí vẻ trì trệ bên trên góc nhìn vật hóa học của cô ý, anh cười: “Đúng là kẻ thông thường, nếu như không anh tiếp tục chẳng đi làm việc mướn cho những người không giống.”
Diệp Dương ko rằng gì, vì như thế khái niệm người thông thường của cô ý và anh trọn vẹn không giống nhau. Nhưng nhìn toàn diện, anh thực sự người thông thường thiệt, dẫu sao ở dòng sản phẩm điểm váy dragon lỗ hổ như TP.HCM này thì có lẽ ai ai chẳng là kẻ thông thường.
Trương Kiền liếc nom cô, thấy cô vẫn ngờ ngạc, anh bèn bảo: “Anh biết nom thì cũng ra tuồng tuy nhiên thiệt đi ra ko cần đâu, cho dù gì đó cũng là vùng ngoại thành, tỷ giá của đất nền không tốt như nội thành của thành phố, không dừng lại ở đó có rất nhiều người mướn nhà tại phía trên, cả mái ấm gia đình già nua con trẻ rộng lớn nhỏ bé ở cùng nhau mang đến tiện.”
Diệp Dương cảm biến được sự quan hoài săn bắn sóc của anh ý, cô chợt thông thoáng cảm xúc tự do, bèn cười: “Hồi trước em từng sắp tới đây rồi.”
“Vậy sao?” Trương Kiền yêu thích, “Em cho tới khi này vậy?”
Diệp Dương hồi ức lại: “Hình như thể khi mới mẻ chất lượng nghiệp, còn đang được thực tập dượt ở Cửu Châu, với cùng 1 đạo thao diễn sinh sống ở phía trên nên bọn em cho tới họp.”
Trương Kiền gật đầu, anh hỏi: “Đạo thao diễn này vậy?”
Diệp Dương nhấp lên xuống đầu: “Một đạo thao diễn nhỏ thôi, giờ tiếp tục đã và đang rút ngoài ngành rồi, dĩ nhiên anh ko biết đâu. Nghe rằng biệt thự hạng sang này là của bà xã chàng trai đạo thao diễn, bà xã anh tao là con cái ngôi nhà nhiều.”
Chiếc xe pháo tiến bộ sâu sắc vô quần thể biệt thự hạng sang, thông qua một hồ nước nước nhiều năm hẹp, Trương Kiền thấy mặt mũi bờ hồ nước với người thân quen, anh bèn ngừng xe pháo lại.
Anh nói: “Giám đốc Thường tề, tất cả chúng ta xuống xin chào chất vấn thôi.”
Diệp Dương thông thoáng sửng sốt, cô nom ra bên ngoài hành lang cửa số.
Có một cặp tía con cái đang được ngồi bên trên cái ghế nhiều năm mặt mũi hồ nước, thực sự người tía cực kỳ tương đương tổng giám đốc Công ty Điện hình ảnh Thời Đại.
Cô lưu giữ ngay lập tức chuyện ngày ấy Chu Gia Ngư rằng giám đốc Thường là kẻ trả Trương Kiền vô Thời Đại. Hóa đi ra chúng ta là láng giềng của nhau, bảo sao.
Hai người xin chào chất vấn giám đốc Thường hoàn thành, lại tài xế chuồn tiếp một quãng là cho tới ngôi nhà Trương Kiền.
Trương Kiến xuống Open xe pháo mang đến cô, thấy khuôn mặt kinh hồn đặc của cô ý, anh khẽ hỏi: “Em stress à?”
Diệp Dương dời tầm đôi mắt ngoài tòa biệt thự hạng sang trước mặt mũi, cô bước xuống xe pháo, cười cợt nói: “Đúng là khá stress thiệt.”
Trương Kiền ngừng hoạt động xe pháo lại, nom tòa biệt thự hạng sang trước mặt: “Gia đình anh cũng nhờ phúc các cụ ông cụ bà biết liệu xa cách, tích cóp kể từ hồi khu đất còn rẻ rúng rúng, cha mẹ anh lại cóp nhặt tích tăng chút nữa mới sắm được ngôi nhà nhằm ở. Họ ko tài tía lắm đâu, chỉ là 1 song người nghệ sỹ khá tinh nghịch tường chứ không cần biết ăn thịt người.” Anh lại nom cô, “Anh xuất sắc rộng lớn chúng ta đấy, nhờ với các cụ nên chúng ta vừa được ở căn biệt thự hạng sang nhỏ này, tất cả chúng ta ko cần thiết cha mẹ mang đến chi phí, cho tới tư mươi là hoàn toàn có thể trả sang trọng biệt thự hạng sang rồi.”
Diệp Dương nhảy cười cợt, cô vùi nguồn vào vai anh, “Anh học tập được thói khoác lác kể từ lúc nào vậy?”
Trương Kiền cụp đôi mắt nom cô, giọng anh nghe trầm thấp, nhẹ nhõm dàng: “Anh ko khoác lác, ko mua sắm được thì đời nào mướn cũng ko nổi?”
Diệp Dương lại phì cười cợt, cô hít lên vai anh: “Em ko quí mướn, em cảm nhận thấy ở nhà ở của anh ý như lúc này là được rồi.”
Trương Kiền nói: “Vậy thì ko mướn, anh cũng quí ở vô nội thành của thành phố.”
Diệp Dương kéo giãn khoảng cách với anh, cô quay đầu sang một bên nom anh: “Sao anh lại chất lượng như vậy?”
Trương Kiền lại cười: “Em chất vấn câu này khá sớm mất mặt rồi, lát nữa em cứ vô nhờ bà Trần ông Trương chỉ bản thân coi, coi như thu thập tay nghề mang đến về sau.”
Giọng điệu, tầm vóc và cả ý ám chí vô tiếng anh rằng khiến cho lòng Diệp Dương xốn xang, cô nũng nịu: “Em ko chất vấn đâu, nếu như chất vấn thì anh chuồn tuy nhiên chất vấn.”
Trương Kiền nhướng mày: “Anh đó là phiên phiên bản gốc, còn chất vấn gì nữa, anh cứ tự động giáo dục theo phong cách của tôi là được.”
Nói rồi anh bước lên bậc thềm, ấn chuông cửa ngõ.
Cửa há đi ra, Trương Kiền thấy bà vú đứng phía bên trong, bèn gọi một giờ chị Lưu.
Hai người thay cho giầy ngoài cửa ngõ. Thấy u và ông nước ngoài đang được đứng mặt mũi hiên ngôi nhà, Trương Kiền bèn đặt điều tiến thưởng vô phòng tiếp khách rồi trả Diệp Dương đi ra hiên.
Mấy ngày hôm trước ông nước ngoài Trương Kiền bị té gãy chân, giờ còn đang được chăm sóc bệnh dịch, u Trương Kiền đang được mang đến ông đi ra hiên phòng tắm nắng và nóng.
Trương Kiền trình làng Diệp Dương mang đến u anh, cô xin chào bà một giờ bác bỏ gái.
Ánh đôi mắt u Trương Kiền tạm dừng bên trên khuôn mặt cô.
Diệp Dương đối đôi mắt với bà gần đầy nhì giây tiếp tục dời tầm nom.
Ông nước ngoài Trương Kiền run rẩy rẩy chìa tay đi ra.
Trương Kiền cầm lấy tay ông, quỳ xuống trước con xe lăn lóc.
Trước khi bị té, ông nước ngoài tiếp tục khá lộn rồi, trượt hoàn thành lại càng lộn rộng lớn. Trương Kiền gọi ông, ông lại ko biết anh là ai, cứ chất vấn mãi.
Trương Kiền dịu dàng êm ả nói: “Ông nước ngoài, con cháu là Tây Châu phía trên, sao ông lại quên mất mặt con cháu vậy?”
Tia sáng sủa nhỏ nhoi lóe lên vô hai con mắt đục ngầu của ông nước ngoài Trương Kiền, ông sờ tay anh, nóng bức sắng thốt: “Tây Châu, con cháu về rồi à, u con cháu bảo con cháu bận lắm, toàn nhì tía giờ tối mới mẻ về cho tới ngôi nhà, mệt mỏi rũ từ đầu đến chân.”
Tay ông cụ thô gầy nhom, domain authority thịt tiếp tục nhão, Trương Kiền chẳng dám siết lấy ông, kinh hồn cầm lại gãy, anh đựng cao giọng hơn: “Lúc trước con cháu bận việc, giờ hứng rộng lớn rồi ông ạ.”
Ông nước ngoài Trương Kiền ưng ý gật đầu, rồi trang nghiêm đựng lời: “Có bận bao nhiêu cũng cần xem xét sức mạnh, chớ với nhằm cho tới già nua mắc bệnh lênh láng bản thân như ông, ngồi ko được, ở cũng chẳng hoàn thành, hối hận hận thì đã và đang muộn rồi.”
Trương Kiền ngoan ngoãn ngoãn nghe theo đuổi tiếng ông: “Cháu tiếp tục xem xét, ông cũng lưu giữ tâm lý tự do nhé, ông gắng lưu giữ gìn sức mạnh, con cháu trai ông sẵn sàng kết duyên rồi, còn đang được đợi ông ngôi nhà trì hít lễ đấy.”
Mẹ Trương Kiền thông thoáng sửng sốt, bà liếc mắt nom Diệp Dương.
Diệp Dương biết bà đang được nom bản thân, tuy nhiên cô không đủ can đảm nom lại, bèn nom Trương Kiền chằm chặp.
Mới rằng song câu, ông nước ngoài Trương Kiền tiếp tục lại quên mất mặt con cháu trai bản thân, ông chất vấn anh là ai.
Lúc này u Trương Kiền mới mẻ dời đôi mắt, bà cầm lấy tay tía bản thân, kiên trì nói: “Bố ơi, thằng nhỏ bé là Tây Châu, con cháu tía đấy. ‘Gió Nam hiểu lòng tao, thổi nằm mê cho tới Tây Châu’. Tên mụ của con cháu nó là vì tía lấy tuy nhiên, sao tía lại không sở hữu và nhận đi ra thằng nhỏ bé thế?”
Ông nước ngoài Trương Kiền chợt thức tỉnh, “ồ” lên một giờ, ông thở than: “Cháu coi tề, ông già nua rồi, tâm trí chẳng đi ra sao nữa, ko cần dạo bước này Tây Châu bận lắm à. Sao lại sở hữu thời hạn rảnh sắp tới đây thế?”
Mẹ Trương Kiền đựng giờ thở nhiều năm nhỏ cho tới nấc gần như là ko nghe được, bà rằng với con cái trai: “Trước phía trên ông luôn nhớ thời gian nhanh thế đâu. Giờ ngoảnh chuồn ngoảnh lại tiếp tục quên ngay lập tức, con cái với thời hạn thì tranh giành thủ về ngôi nhà thăm hỏi ông, chớ nhằm ông quên hẳn mất mặt con cái.” Nói rồi bà vực dậy, gọi nam nhi vô phòng tiếp khách.
Mẹ Trương Kiền một vừa hai phải vực dậy, Diệp Dương tiếp tục thấy rõ ràng khí hóa học của một thao diễn viên múa điểm bà, thủ công mượt mà, khi giãn nở ra như hoa lan, không dừng lại ở đó còn vô nằm trong nhẹ dịu uyển trả, khi di chuyển gần như là ko vạc đi ra tiếng động.
Chưa được bao lâu, Diệp Dương tiếp tục thấy nhì u con cái anh bước lên tầng nhì, vài ba phút sau Trương Kiền bước xuống, anh gọi Diệp Dương nằm trong lên chống xem sách bên trên tầng nhì.
Cầu thang dẫn lên tầng nhì với treo thật nhiều hình ảnh, Diệp Dương thấy vậy bèn bước chững lại.
Ảnh cả mái ấm gia đình, hình ảnh phượt, hình ảnh bên trên sảnh khấu, hình ảnh sinh nhật, hình ảnh cá nhân… Trương Kiền thấy cô yêu thích vậy bèn kể qua chuyện mang đến cô mẩu truyện sau từng tấm hình.
Kể hoàn thành là gần như là tiếp tục trình làng không còn những đường nét cơ phiên bản về mái ấm gia đình rồi. Lúc này Diệp Dương mới mẻ biết cha mẹ anh là thao diễn viên vương quốc cung cấp I, hiện nay tía Trương Kiền là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Lam Kiều Bắc Kinh.
Trước cơ Diệp Dương cũng từng tưởng tượng về mái ấm gia đình anh, tuy nhiên vì như thế ko biết vấn đề rõ ràng nên những gì cô tưởng tượng đi ra cũng khá mơ hồ nước lờ mờ nhạt nhẽo, không hề khiến cho phiên bản thân thuộc cần xao động. Dù giờ cô tiếp tục chính thức từng trải, cũng sẵn sàng tư tưởng sẵn sàng rồi tuy nhiên một vừa hai phải suy nghĩ cho tới mái ấm gia đình tình nhân bản thân cô lại thấy khó khăn tin cậy. Tuy nhưng, cảm xúc ngưỡng mộ cũng chẳng xứng đáng từng nào. Cô những tưởng bản thân tiếp tục vô nằm trong hâm mộ anh, y như dòng sản phẩm thời chục tám tuổi tác, 1 phần nguyên nhân khiến cho cô luôn luôn ngưỡng mộ anh cũng vì như thế thèm khát mái ấm gia đình anh, thậm chí còn vô vài ba khoảnh tương khắc, lòng ganh tỵ còn thâm nhập ngẩm phát sinh vô cô. Anh với toàn bộ những gì cô ham muốn. Nhưng khi thiệt sự cho tới ngôi nhà anh rồi, cô mới mẻ vạc hiện nay bản thân vô cũng điềm đạm trước một mái ấm gia đình tuy nhiên phiên bản thân thuộc từng hy vọng khát khao vô số thứ tự. Cô suy nghĩ, nếu như mang đến cô một thời cơ nhằm cô thay đổi cuộc sống bản thân với Trương Kiền, liệu cô với đồng ý không? Không, cô khước từ. Dù cô có rất nhiều điều ko ưng ý với mái ấm gia đình bản thân, cũng đều có nhiều điều ko ưng ý với chủ yếu phiên bản thân thuộc, tuy nhiên cô khước từ trở thành một trái đất không giống. Cô ko thể tưởng tượng một Diệp Dương sinh sống cuộc sống đời thường như Trương Kiền từ thời điểm ngày tấm nhỏ bé tiếp tục đi ra sao, tuy nhiên dù là thế này chuồn chăng nữa thì cũng không thể đọ với Diệp Dương của lúc này.
Suy mang đến nằm trong, cô cực kỳ ưng ý với lúc này, cô chỉ ham muốn bản thân trở thành chất lượng rộng lớn bên trên dòng sản phẩm nền cũ, chứ không thích trọn vẹn thay cho thay đổi phiên bản thân thuộc.
Bố u Trương Kiền hệt tựa như các gì anh tiếp tục rằng, chúng ta vô nằm trong tiến bộ cỗ, ko can thiệp vô quyền tự tại hôn nhân gia đình của con cháu, chúng ta chỉ chất vấn Diệp Dương song câu nhằm hiểu cơ phiên bản về cô. Ví dụ như cô là kẻ ở đâu, tình hình mái ấm gia đình thế này, cha mẹ thực hiện nghề ngỗng gì, sau này với ý định đi ra sao,… Nghe bảo cha mẹ Diệp Dương chào bán bánh bao ở Thượng Hải, tía Trương Kiền còn hoài niệm thời còn con trẻ, vì như thế ham muốn đóng vai anh hùng ông tiếp tục cho tới một siêu thị nhằm thao tác làm việc hưởng thụ. Ông rằng, thực tiễn còn khổ sở rộng lớn tăng vô tưởng tượng thật nhiều, ông cực kỳ kính nể những người dân làm việc thủ công.
Hai chữ “kính nể” thốt kể từ mồm ông ko cần loại xót thương của kẻ bề bên trên, tuy nhiên là 1 sự kính nể vô nằm trong trở thành thực. Đó là việc kính nể của một ngôi nhà thẩm mỹ so với người dân làm việc tay chân. Thầy Trương Kiền mang lại một cảm xúc cực kỳ đồng đẳng, như thể đang được giãi tỏ người thực hiện thẩm mỹ và người kế tiếp sinh ngoài xã hội không tồn tại khoảng cách cao thấp, chỉ việc trang nghiêm tình thật thì đều xứng đáng tôn trọng.
Ngoài đi ra, cha mẹ Trương Kiền vô nằm trong tình thân. Dù không tồn tại sự khiếu nại đặc biệt quan trọng này xẩy ra tuy nhiên chỉ việc nom ánh nhìn chúng ta vô tình uỷ thác nhau thôi, Diệp Dương vẫn cảm nhận thấy nhì người cực kỳ tình thân. Đến tận giờ khắc này tuy nhiên ánh nhìn tía Trương Kiền nom u anh vẫn như đang được nom một đứa nhỏ bé, một vừa hai phải mới mẻ mẻ một vừa hai phải nuông chiều. Như thể bà xã ông là 1 cuốn sách tuy nhiên ông ko lúc nào phát âm được cho tới dòng sản phẩm ở đầu cuối, mãi mãi ôm sự tò lần với nó.
Thường thì Diệp Dương chỉ phát hiện ánh nhìn này bên trên những song tình nhân đang yêu thương nhau cuồng sức nóng, này ngờ với ngày cô lại thấy nó ở một cặp bà xã ông xã tiếp tục kết duyên rộng lớn tía mươi năm.
Trương Kiền rằng, ngôi nhà không giống thì con cháu đều là số một, tình thương yêu của cha mẹ cần đứng lép vế đàng sau. Nhưng mái ấm gia đình anh thì ngược lại, tình thương yêu của cha mẹ được đặt điều số 1, anh cần đứng một góc ở bên cạnh. Ông bà còn giãi tỏ rằng con cháu đơn thuần thành phầm của tình thương yêu thân phụ u, ko thể đứng vượt lên trước bên trên mối quan hệ bà xã ông xã, tình đầu lộn lạo, nếu như không mối quan hệ mái ấm gia đình tiếp tục dễ dàng xẩy ra yếu tố. Trước cơ anh thấy cha mẹ bản thân ích kỷ, giờ anh lại thấy chúng ta nom xa cách nom rộng lớn. Thầy u càng quyết tử vì như thế con cháu thì thèm khát kiểm soát con cái bản thân lại càng mạnh, càng can thiệp nhiều vô cuộc sống đời thường của con cái. Giờ cha mẹ anh ko nhúng tay vô cuộc sống đời thường của anh ý cũng vì như thế chúng ta trước đó chưa từng coi anh là trung tâm của mái ấm gia đình. Anh với kết duyên hay là không, sinh con cái hay là không thì cha mẹ cũng chẳng quan hoài, chúng ta tiếp tục với cuộc sống đời thường riêng biệt của tôi rồi.
Diệp Dương nghe vậy bèn cười: “Người tao đều bảo về sau con trẻ con cái lớn mạnh tiếp tục tương đương với cha mẹ bản thân, cha mẹ xử sự với bản thân thế này, khi lớn mạnh bản thân tiếp tục xử sự với con cháu như thế. Thầy u anh ngầu cho tới nấc này thì về sau chắc chắn là anh cũng khá ngầu.” Rồi cô lại bảo, “Không biết em hoàn toàn có thể phóng khoáng như anh ko, em cực kỳ kinh hồn tiếp tục trở nên loại người như cha mẹ bản thân, vô thức khiến cho tâm trạng con cái đem lênh láng tổn hại.”
Trương Kiền cười cợt, anh nói: “Theo như logic của em thì em sẽ không còn tương đương cha mẹ đâu, cho dù sao em cũng ko sinh sống với chúng ta, em cần tương đương các cụ bản thân mới mẻ trúng.”
Diệp Dương sững sờ, cô thấy anh rằng với lý thiệt, bèn thở phào nhẹ nhõm nhõm: “Vậy thì em yên tĩnh tâm rồi, vô ngôi nhà em quí nhất là ông, em cũng mong chờ tiếp tục trở thành tương đương ông bản thân.”
Ông cô nằm trong loại bậc thân phụ chú hàng đầu mái ấm gia đình điển hình nổi bật, ông kiên quyết, thánh thiện lành lặn, cương trực. Thời cơ thực trạng mái ấm gia đình cô ko được khấm khá, tuy nhiên ông nuôi chăm sóc được tư người con, chẳng cần dạng công nên danh toại tuy nhiên cả tư đều hiếu hạnh ngay thật. Về sau nhì người con đầu lòng của ông tách ngôi nhà lập nghiệp, ông lại tự động tay quan tâm mang đến tía đứa con cháu trai, một đứa con cháu gái, tận tình vì như thế mái ấm gia đình.
Con gái khi lựa chọn ông xã đều bị tác động của những người tía, tuy nhiên Diệp Dương lại Chịu đựng tác động khá nặng nề kể từ ông. Trước khi bắt gặp Trương Kiền, cô quí những chàng trai thánh thiện lành lặn kiên quyết. Phần Trương Kiền thì dù là thông thạo tuy nhiên lại ko nằm trong phạm vi lựa lựa chọn của cô ý. Chỉ là cô thiệt sự ko thể kháng cự lại thủ đoạn nguyệt hoa của anh ý, bèn nguy hiểm một thứ tự nên mới mẻ hoàn toàn có thể thay cho thay đổi quan điểm với những người dân như anh, cơ hội lựa lựa chọn một nửa bạn đời cũng thay cho thay đổi theo đuổi. Nhưng cô vẫn mong chờ bản thân hoàn toàn có thể tương tự ông nội.
Sau khi bắt gặp cha mẹ Trương Kiền, nhì người nhân khi còn ko bận rộn quá nhằm cho tới Thượng Hải thăm hỏi cha mẹ Diệp Dương.
Giang Âm khá ngay gần Thượng Hải, tía Diệp Dương đón nhì các cụ cụ lên Thượng Hải, Diệp Khoan cũng theo đuổi.
Trương Kiền đặt điều chống riêng biệt vô một quán ăn, Diệp Dương và anh nằm trong đứng đợi người xem trước cầu thang máy.
Diệp Dương sẽ có được điện thoại thông minh của Diệp Khoan, thấy bảo mái ấm gia đình tới đây rồi, cô lại chợt stress, tay cứ liên tiếp rịn các giọt mồ hôi.
Trương Kiền lấy khăn tay trả mang đến cô, rằng khi cho tới bắt gặp mái ấm gia đình anh cô cũng ko stress cho tới nấc này, sao bắt gặp người thân bản thân lại băn khoăn thế.
Diệp Dương một vừa hai phải vệ sinh các giọt mồ hôi một vừa hai phải suy nghĩ, trúng vậy, sao cô lại stress cho tới vậy. Vì suy mang đến nằm trong, hận thì hận, xa cách cơ hội thì xa cách cơ hội, sâu sắc thẳm trong tâm địa cô, cô vẫn quan hoài cho tới chúng ta, mái ấm gia đình là vùng về của từng người, cô cũng mong chờ đã có được sự đồng ý của mình.
Bố u Diệp Dương một vừa hai phải thấy tầm vóc Trương Kiền tiếp tục thông thoáng tỏ ý cảnh giác, không đủ can đảm rằng rộng lớn giờ. Diệp Khoan lại ko ngần ngại gì, cứ cười cợt hì hì gọi anh là anh rể. Diệp Dương cản cậu lại, bảo cậu gọi Trương Kiền là anh thôi. Trương Kiền rằng không vấn đề gì, phía trên đơn thuần chuyện sớm hoặc muộn.
Xem thêm: thế thân phải có dáng vẻ của thế thân
Dù Diệp Khoan là đứa ko nghề ngỗng ngỗng gì tuy nhiên lại cực kỳ mềm mồm, cũng không hề ngần ngại kiêng cữ dè, nhờ với cậu tuy nhiên một không khí bên trên bàn ăn vừa được điều tiết. Diệp Dương và Diệp Khoan từng người tiếp một câu, không gian cũng dần dần trở thành sôi sục. Lúc này cha mẹ Diệp Dương mới mẻ dám chất vấn gia đạo Trương Kiền, vạc hình thành mái ấm gia đình anh chất lượng rộng lớn chúng ta tưởng tượng thật nhiều, tiếng ăn lời nói của nhì các cụ lại càng dè dặt. Đáng đi ra nếu như cứ kế tiếp thế này thì cho dù bữa cơm trắng với song phần gượng gạo gạo tuy nhiên cũng tạm thời xem là mỹ mãn. Tuy nhiên tía Diệp Dương tu được bao nhiêu ly rượu, chếnh choáng say lại đâm nhiều tiếng, càng rằng càng rộng lớn giờ, ở đầu cuối còn chẳng quan hoài cho tới thân thuộc phận bề bên trên của tôi nữa, cứ thế kéo Trương Kiền tu rượu.
Trương Kiền lo ngại không đủ can đảm kể từ chối, đành tu vài ba ly với ông.
Tửu lượng của Diệp Thành Lương ko chất lượng, Tưởng Chí Liên kinh hồn ông tu nhiều lại rằng linh tinh nghịch mất mặt mặt mũi nên ko mang đến ông tu nữa.
Diệp Thành Lương suy nghĩ bà xã ko nể mặt mũi bản thân, ông cảm nhận thấy cực kỳ phiền lòng, bèn rộng lớn giờ thét “Bà cút đi”.
Tưởng Chí Liên giận dỗi cho tới nỗi đỏ chót bừng mặt mũi, tuy nhiên lo ngại với Trương Kiền, bà không thích cãi cọ nên đành nhịn.
Diệp Thành Lương lại kéo Trương Kiền tu rượu, một vừa hai phải tu một vừa hai phải khoa trương vùng về Diệp Dương, rằng cô đỗ ĐH, thực hiện ông nở ngươi nở mặt mũi. Nhà chúng ta Diệp với tám người con con cháu nằm trong lứa, trừ tía đứa còn nhỏ ko đua ĐH đi ra thì chỉ bản thân cô cá chép vàng hóa thành rồng. Lại rằng, kể từ nhỏ cô đang không lúc nào khiến cho ông cần phiền lòng, chẳng như Diệp Khoan, trong cả ngày thực hiện ông băn khoăn ngược băn khoăn xuôi vẫn chẳng đi ra hồn người. Nhưng về sau cứ rằng, rằng mãi, tuyên dương lại trở thành kể lể quở trách móc. Ông rằng Tết cô ko Chịu đựng về ngôi nhà, bảo cô về cô lại lấy cớ ko Chịu đựng. Bình thông thường còn chẳng Chịu đựng gọi điện thoại thông minh, nhắn tin cậy mang đến cô, cô cũng giá buốt nhạt nhẽo phớt lờ. Diệp Thành Lương chất vấn Trương Kiền, với cần cô ghét bỏ, cô chê ngôi nhà chúng ta ko, cảm nhận thấy xấu xí hổ vì như thế với cùng 1 mái ấm gia đình như chúng ta không? Ông đập bàn, cao giọng, dù là thấy xấu xí hổ chuồn chăng nữa thì cô cũng phải ghi nhận, không tồn tại ông thì không tồn tại cô, ai đời với chuyện con cái chê u xấu xí, ông là tía cô, cả đời này cũng vẫn chính là tía cô…
Diệp Dương biết những tiếng này là Diệp Thành Lương rằng cho chính bản thân nghe, tuy nhiên cô thân quen rồi, cô chỉ ngồi cơ nom tía bản thân.
Diệp Thành Lương biết phụ nữ đang được nom bản thân, lòng ông âm thầm run rẩy rẩy, vẫn ko tạm dừng. Ông thức khuya dậy sớm nuôi mọi người, thế tuy nhiên ở đầu cuối lại trở thành đi ra nuôi nhì con cái sói vô ơn… Giờ lần người kể khổ sở thôi tuy nhiên cũng cần nom mặt mũi phụ nữ sao?
Diệp Dương ko nghe nổi nữa, cô vực dậy phi vào Tolet.
Lúc này Trương Kiền cũng ko chú tâm cho tới Diệp Thành Lương nữa, anh đứng chuồn bước theo đuổi cô.
Sau khi Trương Kiền loại bỏ đi, Tưởng Chí Liên tóm ngay lập tức lấy phần cổ áo ông xã bản thân, giáng mang đến ông một bạt tay nhức điếng, chất vấn ông say rượu cho tới thần kinh trung ương rồi à. Bình thông thường thì thôi loại bỏ đi, tuy nhiên thời điểm ngày hôm nay là ngày gì chứ, từng này tuổi tác rồi tuy nhiên ko biết điều 1 chút nào. Tưởng Chí Liên mang đến ông một bạt tay hoàn thành vẫn ko nguôi giận dỗi, còn sẵn sàng giáng tăng cú nữa. Diệp Khoan vội vã ngăn bà lại, bảo thôi loại bỏ đi, về ngôi nhà rồi rằng.
Ông bà Diệp Dương đã và đang thân quen rồi, thậm chí còn chúng ta còn chẳng buồn đựng tiếng khuyên nhủ nhủ tuy nhiên chỉ nói: “Thôi được rồi, với chuyện gì thì về ngôi nhà rằng, chớ thực hiện trẻ nhỏ con cái xấu xí mặt mũi.”
Tưởng Chí Liên chỉ trực tiếp mặt mũi chồng: “Lát nữa ông câm dòng sản phẩm mồm lại mang đến tôi, còn rằng thêm 1 câu nữa thì về ngôi nhà ông bị tiêu diệt với tôi.” Thấy mặt mũi ông xã vẫn say đẫn đờ, nhường nhịn như chẳng nghe xuôi tai, bà ngượng quá hóa giận dỗi, nhân khi Diệp Khoan ko nhằm ý, bà giáng mang đến ông tăng một chiếc tát nữa.
Diệp Dương tách ngoài Tolet, thấy Trương Kiền đứng trước cửa ngõ, cô bèn hỏi: “Sao anh lại đi ra đây?”
Trương Kiền nom kỹ khuôn mặt cô: “Em khóc à?”
Diệp Dương nhảy cười: “Khóc vật gì, em từng nghe những tiếng khó khăn xuôi tai không những thế này rồi. Mỗi tội lại khiến cho anh cần cười cợt, chuyện mái ấm gia đình xấu xí hổ thế này và lại nhằm anh thấy.”
Trương Kiền nói: “Nhà này chẳng với chuyện khó khăn rằng, đâu với xứng đáng gì.”
Hai người về bên chống ăn, thấy Tưởng Chí Liên và Diệp Thành Lương tiếp tục động tay cùng nhau. Chủ yếu hèn vẫn chính là Tưởng Chí Liên, bà một vừa hai phải tiến công một vừa hai phải mắng, chất vấn Diệp Thành Lương tiếp tục lưu giữ ko, với còn dám tu nữa không?
Diệp Thành Lương tu say đẫn đờ từ đầu đến chân, ông cũng chẳng buồn tách né nữa, cứ nhằm khoác Tưởng Chí Liên giáng từng bàn tay xuống người bản thân.
Diệp Khoan cũng thân quen rồi, cậu bó tay ngồi nom, ko hề cản chúng ta lại.
Hai các cụ cụ ngồi cạnh với vẻ mặt mũi bất lực.
Diệp Khoan thấy Diệp Dương và Trương Kiền quay về mới mẻ vội vã nhắc Tưởng Chí Liên.
Tưởng Chí Liên thấy nhì người chúng ta mới mẻ ngừng tay.
Bầu không gian bên trên bàn ăn lại trở thành ngượng nghịu.
Hồi lâu, ông Diệp Dương mới mẻ đựng tiếng, chất vấn lúc nào chúng ta toan kết duyên.
Trương Kiền rằng chúng ta toan ĐK trước tiếp tục, còn lúc nào tổ chức triển khai hít lễ, tổ chức triển khai thế này thì vẫn ko đưa ra quyết định. Lần sau anh tiếp tục đón cha mẹ xuống nhằm nhì ngôi nhà nằm trong đàm luận.
Ông Diệp Dương nom cha mẹ cô, rằng thông thường chúng ta cũng không giống như vậy, dĩ nhiên thời điểm ngày hôm nay sung sướng quá mới mẻ thế, anh chớ trách móc chúng ta. Hai bà xã ông xã cộng đồng sinh sống cùng nhau loại gì rồi cũng cần có những lúc xích míc.
Trương Kiền đáp vâng.
Diệp Dương cảm nhận thấy ăn cho tới đó là được rồi, cô bèn gọi xe pháo trả chúng ta về bên hotel.
Xe tạm dừng trước cửa ngõ quán ăn, Trương Kiền và Diệp Dương trả mọi người xuống.
Tưởng Chí Liên kéo Diệp Dương đi ra một góc, bà rút hộ khẩu thoát khỏi túi: “Trước khi sắp tới đây tía con cái tiếp tục đồng ý ko tu rượu rồi, dĩ nhiên vì như thế sung sướng quá nên ông ấy ko kìm giữ được, con cái chớ trách móc tía nhé. Lúc ở trong nhà cha mẹ tiếp tục bàn rồi, con cái kết duyên thì cha mẹ cũng chẳng với gì mang đến con cái cả, lúc nào tổ chức triển khai hít lễ cha mẹ tiếp tục tặng những con cái con xe, còn nhiều hơn thế thì ngôi nhà bản thân ko đầy đủ.”
Diệp Dương sửng sốt: “Không cần u bảo ko mang đến con cái của hồi môn sao?”
Tưởng Chí Liên đáp: “Trước cơ cha mẹ ko dư dả gì, giờ tính đi ra thì vẫn gom mang đến con cái được một không nhiều.”
Diệp Dương nom khuôn mặt nhằng nhịt những mối nhăn của bà, lòng cô xót xa cách rối bời, ko thốt nổi trở thành giờ.
Tưởng Chí Liên lại liếc Trương Kiền: “Hình như lúc trước cơ cậu ấy tiếp tục cho tới ngôi nhà bản thân mua sắm phở giá buốt rồi, còn rỉ tai với tía con cái nữa. Nhưng cậu ấy team nón nên cha mẹ ko dĩ nhiên lắm. Cậu ấy với nhắc với con cái chuyện này không?”
Diệp Dương sực tỉnh, cô gật đầu: “Anh ấy với rằng rồi. Người yêu thương con cái chuồn công tác làm việc, tiện lối nên cho tới bắt gặp cha mẹ.”
“Cậu ấy ko chê ngôi nhà bản thân là được.” Tưởng Chí Liên bảo, “Bố u biết con cái với rằng khi kết duyên ko cần thiết lễ chất vấn gì, tuy nhiên chuyện này thì cũng cần nom ĐK người tao, ngôi nhà người tao không tồn tại chi phí thì lấy không nhiều, với chi phí thì lấy nhiều, đó là chuyện cực kỳ thông thường, cũng ko cần người thân bản thân yên cầu, con cái chớ với bảo cậu ấy là ko cần thiết, dòng sản phẩm nên lấy thì loại gì rồi cũng phải…”
Trương Kiền ngắt tiếng bà ngay: “Con ko cần thiết của hồi môn, cha mẹ cũng chớ suy nghĩ cho tới lễ chất vấn nữa, cho dù sao kể từ nhỏ cha mẹ cũng đâu quan tâm mang đến con cái, chuyện con cái kết duyên cha mẹ ko cần vất vả lòng quá làm cái gi, nhằm tự động con cái toan tính thu xếp.”
Tưởng Chí Liên còn toan rằng gì, Diệp Dương tiếp tục đựng giờ ngay: “Mẹ, tất cả chúng ta đã và đang rằng cho tới nước này rồi, con cái ko nên biết cha mẹ với mang đến con cái hồi môn thiệt ko hoặc chỉ thực hiện cỗ vậy thôi, tuy nhiên con cái nhận tình thân của cha mẹ. Mẹ tuy nhiên rằng nữa thì tình thân tiếp tục cạn không còn thôi. Nếu giờ tất cả chúng ta cãi cự mất mặt sung sướng, hoặc thậm chí còn là trở mặt mũi vì như thế chuyện lễ chất vấn thì không tồn tại lợi mang đến con cái, tuy nhiên không tồn tại lợi cho tất cả Diệp Khoan, u cứ suy nghĩ kỹ chuồn, u ham muốn chi phí hay như là muốn người?”
Tưởng Chí Liên nghẹn họng, đang được toan nổi đóa tuy nhiên liếc thấy Trương Kiền đang được lối hoàng đĩnh đạc nói chuyện nằm trong các cụ cụ, cảm xúc anh trúng là 1 điểm tựa vững chãi, bà cũng chẳng nhiều tiếng nữa.
Trương Kiền và cô đứng trước quán ăn, nom con xe tách chuồn.
Diệp Dương xoay đầu chất vấn anh: “Có cần Diệp Khoan một vừa hai phải gửi tiếng chào kết các bạn với anh không?”
Trương Kiền gật đầu.
Diệp Dương nói: “Nếu nó vay mượn chi phí anh thì anh chớ mang đến nó, em biết anh ko nhằm bụng tuy nhiên cũng chớ mang đến, nó đã trở nên chiều hỏng rồi, tăng anh nữa lại càng hỏng rộng lớn.”
Trương Kiền ôm cô vô lòng, nói: “Em yên tĩnh tâm, anh ko thực hiện vậy đâu.”
Diệp Dương nom anh siêng chú: “Anh kinh hồn không?”
Trương Kiền cười: “Trông anh non gan vậy ư?”
Diệp Dương cũng cười cợt theo: “Có lắm người mồm hùm gan dạ sứa tuy nhiên, ai hiểu rằng đấy.”
“Vậy chắc chắn là ko cần anh rồi.” Trương Kiền lại bảo, “Nhưng u em đi ra tay bạo quá, ko tiến công anh tuy nhiên anh cũng thấy nhức.”
Diệp Dương thở dài: “Bà đem hận trong tâm địa đấy, bà hận tía em nhu nhược yếu ớt. Thật đi ra bà cực kỳ lanh lợi, còn Chịu đựng được khổ sở cực kỳ, tuy nhiên lại ko được đến lớp, bà còn chẳng biết viết lách cả thương hiệu bản thân nữa, tách người không giống nửa bước sinh sống cũng khó khăn, nếu như không bà tiếp tục ly hít với tía em kể từ lâu rồi. Hồi con trẻ tía em từng thực hiện chuyện với lỗi với bà, bà lại càng hận rộng lớn, khi tiến công tía bà cực kỳ thẳng thừng, có những lúc em cũng kinh hồn bà. Nhưng cũng có những lúc bà xử sự chất lượng với ông, nhì người khi chất lượng khi xấu xí, chúng ta tiếp tục sinh sống quá nửa đời người như thế rồi.”
Trương Kiền rằng như với điều ngẫm nghĩ: “Cặp bà xã ông xã này cũng đều có cơ hội cộng đồng sinh sống riêng biệt.”
Diệp Dương nhờ vào lòng anh: “Anh yên tĩnh tâm, chắc chắn là về sau em sẽ không còn tiến công anh, em ko quí động tay động chân.”
Trương Kiền cười: “So với cuộc chiến tranh giá buốt thì anh mong chờ em tiếp tục tiến công anh rộng lớn.”
Diệp Dương cũng nhảy cười: “Nhưng em vẫn ko nỡ.”
Sau khi về Bắc Kinh, Diệp Dương chuồn tắm cọ rồi về chống dọn dẹp đồ đạc và vật dụng, suy nghĩ cho tới hộ khẩu, cô bèn cụ lên coi. Cô vốn liếng tưởng vô quy trình ĐK kết duyên chắc chắn là sẽ có được trở lo ngại khiến cho thời hạn bị kéo dãn dài, đầy đủ nhằm cô và Trương Kiền suy nghĩ kỹ coi rốt cuộc bản thân vẫn muốn kết duyên hay là không, này ngờ từng chuyện lại cực kỳ tiện nghi, không hề với vươn lên là cố gì.
Giờ chỉ từ lại bước ở đầu cuối, tâm địa cô cứ thấp thỏm ko yên tĩnh.
Từ đầu chí cuối cô luôn luôn cảm nhận thấy Trương Kiền ko hề yêu thương cô. Người anh yêu thương là cô của chín năm vừa qua, hoặc là chủ yếu anh của chín năm vừa qua. Vì giờ Trương Kiền tiếp tục không có gì trái ngược tim tươi tỉnh mới mẻ thuần hóa học như khi xưa rồi, anh không thể là kẻ tình mang đến chuồn toàn bộ ko níu lại chút gì như quá khứ, tuy nhiên anh không can tâm sinh sống một cuộc sống lẹo vá tựa như các kẻ không giống. Vừa khéo, cô lại xuất hiện nay, cô đem theo đuổi dòng sản phẩm quá khứ tinh khiết nhất của anh ý, đem theo đuổi sự romantic nồng thắm nhất điểm anh. Nó ko hề trở thành xấu xí xì, ko hề già nua cỗi, ko hề thối rữa, nó hoàn toàn có thể khiến cho anh lưu giữ lại bản thân từng tràn trề sức sống đi ra sao. Anh lựa chọn cô, ko cần vì như thế anh chỉ hoàn toàn có thể yêu thương bản thân cô, tuy nhiên vì như thế anh đang được sử dụng một phương pháp vô nằm trong nguy hiểm nhằm kháng cự dòng sản phẩm cuộc sống đời thường đang được dần dần trở thành dung tục thấp yếu hèn.
Trương Kiền tắm hoàn thành bèn vệ sinh đầu bước đi ra. Thấy cô ngồi ngẩn bên trên chóng, anh tiến bộ lại cụ lấy buột hộ khẩu bên trên tay cô lên nom. Nhìn hoàn thành thấy cô vẫn ngờ ngạc, anh sử dụng ngón tay nâng cằm cô lên, hỏi: “Em suy nghĩ gì vậy?”
Diệp Dương vùi nguồn vào bụng anh, người anh với loại hương thơm mùi hương cực kỳ đỗi không xa lạ với cô, cô lại càng hãm sâu sắc vô rộng lớn, tiếng động cô vang lên thông thoáng vẻ u phiền: “Em suy nghĩ coi tối ni bản thân nên ăn những gì.”
Trương Kiền xoa đầu cô, anh hỏi: “Em ko suy nghĩ coi lúc nào bản thân chuồn ĐK kết duyên sao?”
Diệp Dương ngước lên nom anh: “Anh tiếp tục suy nghĩ chưa?”
Lúc cụp đôi mắt, anh mang lại một loại ảo giác thiệt dịu dàng êm ả, sâu sắc nặng nề tình thân, tuy nhiên tiếng anh rằng lại vô nằm trong mạnh mẽ: “Anh quí tiến công thời gian nhanh thắng thời gian nhanh.”
Diệp Dương: “Nhanh cho tới nấc nào?”
Trương Kiền nói: “Tốt nhất là bao nhiêu thời điểm ngày hôm nay luôn luôn chuồn.”
Diệp Dương nom anh chằm chằm: “Anh ko thấy thời gian nhanh quá à?”
Trương Kiền chầm chậm rãi thốt: “Khi thực hiện một chuyện gì cơ tất cả chúng ta ko thể băn khoăn trước băn khoăn sau quá trớn, nếu như không việc nào thì cũng hỏng thôi. Trước tiên cứ kết duyên tiếp tục, kết duyên rồi tao tiếp tục giải quyết và xử lý từng chuyện một. Nếu ko kết duyên, em tiếp tục mãi ôm tâm thái thích hợp thì yêu thương không khớp thì tan, anh cũng ôm ý suy nghĩ không thích miễn chống em. Như vậy tất cả chúng ta tiếp tục mãi mãi ko giải quyết và xử lý được chuyện này. Kết hít, với áp lực đè nén rồi cũng chính là việc tốt, không tồn tại áp lực đè nén trái đất tao tiếp tục mãi chểnh mảng biếng.”
Diệp Dương lại hỏi: “Nếu với những việc tuy nhiên kết duyên rồi vẫn ko giải quyết và xử lý nổi thì sao?”
Trương Kiền đáp: “Nhưng với những việc nếu như không kết duyên thì mãi mãi ko lúc nào xẩy ra, những suy luận trước lúc kết duyên đều đơn thuần lý luận suông, không tồn tại chân thành và ý nghĩa gì cả.”
Diệp Dương vịn người anh vực dậy, bàn tay cô men theo đuổi cánh tay anh lướt lên, ở đầu cuối vòng qua chuyện cổ anh, cô thì thầm: “Vậy không nhiều đi ra tất cả chúng ta cũng cần tách bạch rõ nét bên trên góc nhìn tài chính tiếp tục, bản thân công triệu chứng gia tài trước lúc kết duyên chuồn. Lỡ về sau xẩy ra chuyện ngoài ý ham muốn gì thì ly hít tiếp tục phiền lắm.”
Vẻ sửng sốt thông thoáng lóe lên vô đôi mắt anh: “Em ham muốn công triệu chứng tài sản?”
Diệp Dương mím môi, cô nói: “Em cũng chẳng với gì cả, chỉ mất chút chi phí tiết kiệm ngân sách và chi phí thôi, tuy nhiên phân nửa cũng là vì sếp em tưởng vì như thế mối quan hệ của nhì tất cả chúng ta tuy nhiên doanh nghiệp lấy được ‘Em đang được bước’ nên mới mẻ mang đến em chi phí huê hồng, vốn liếng em toan lấy mua sắm mang đến anh một cái đồng hồ thời trang. Dù chẳng nhiều nhặn gì tuy nhiên cứ công triệu chứng chuồn. Anh là anh, em là em, rõ nét phân minh, nếu như ly hít thiệt thì cũng chẳng ai tận dụng gì ai.”
Xem thêm: hiệp định 30 ngày làm gay
Trương Kiền nom cô ko chớp đôi mắt.
Anh nom Diệp Dương như thế khiến cho cô đâm kinh hồn, cần giải thích: “Chuyện này sẽ không tương quan cho tới tình thân sâu sắc hoặc cạn cho tới đâu, đa số là mang đến vô tư thôi, anh ko cần thiết lo…”
“Công triệu chứng chuồn.” Trương Kiền rằng.
Bình luận