sự cám dỗ cuối cùng

                                    
                                              
                          

Đêm ngày hè, trời đẫy sao. Mái tóc đen sì lâu năm của Giản Nhu dập dềnh bên trên mặt mũi nước, khung hình trắng nuột ẩn hiện tại bên dưới làn nước rét. Ôm khung hình quyến rũ và mềm mại của cô ấy, nghe giờ đồng hồ thở hào hển của cô ấy, Trịnh Vĩ càng rời khỏi vô mạnh mẽ và tự tin, như ham muốn lúc lắc lấy điểm sâu sắc nhất của những người phụ nữ. Thời tự khắc này, trái đất của anh ấy và cô như bùng phát.
Đây là phiên trước tiên anh trải qua chuyện chuyện này. Tuy nhiên anh từng mơ thấy cảnh tượng tương tự động vô số phiên. Thậm chí kể từ bao nhiêu năm trước đó, anh vẫn mơ thấy hình hình ảnh cô đứng vô phòng tắm, thân thuộc thể ngà ngọc ko tì vết, làn tóc lâu năm quyến rũ và mềm mại xõa xuống bờ vai. Anh không tồn tại cơ hội này kìm nén dục vọng, ngay tắp lự xông vô ôm cô, đẩy cô vô bức tường, rời khỏi mức độ cướp đoạt. Tuy trên đây đơn giản niềm mơ ước "tội lỗi" tuy nhiên cũng khiến cho anh tận thưởng hoan ái, Tính từ lúc tê liệt ko thể tạm dừng.
Bây giờ, niềm mơ ước đang trở thành thực tế. Cuối nằm trong anh đã và đang với cô, hưởng thụ chuyện nam giới nữ giới thiệt sự. Quá trình này trung thực, triền miên, khiến cho anh đắm chìm rộng lớn bất kể phiên này vô mơ. Đừng rằng là bị nhốt, mặc dù bị ngồi tù phụ thân năm, thậm chí còn tổn thất tự tại cả đời, anh cũng thấy xứng danh.
Trịnh Vĩ gần như là test một lượt những nét vô niềm mơ ước, bao hàm cả nét nhằm Giản Nhu ngồi bên trên người bản thân, nhìn anh vày góc nhìn mơ tưởng. Anh nâng thắt sườn lưng cô, nhìn thân thuộc thể nuột nà không ngừng nghỉ rung lắc lư trước mặt mũi. Còn nữa, cô nằm úp mặt bên trên chóng, làn tóc lâu năm xõa xuống như dải lụa lướt qua chuyện trái ngược tim anh...
Tình cảm dồn nén bao năm được thời điểm bột phát, ko thể tịch thu. Đến khi sử dụng không còn thiết bị hotel sẵn sàng sẵn, cho tới khi người cô nhuộm color phiếm hồng, anh mới mẻ thoả mãn ôm cô phía trên chóng. Giản Nhu gối nguồn vào vai anh, toàn thân thuộc không hề chút mức độ lực, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngập thùng.
Dù mệt rũ rời tuy nhiên nhị người ko hề thấy buồn ngủ. Trịnh Vĩ vừa vặn vuốt ve sầu tấm sườn lưng trần của cô ấy vừa vặn hỏi: "Tuần sau em lên đường nước này đóng góp phim vậy? Bao giờ mới mẻ về?"
Cô nhướng mi, khẽ đáp: "Em lên đường Nhật Bản. Chắc cũng thời gian nhanh thôi."
"Nhật Bản ư?" Đúng như cô đoán, Trịnh Vĩ ngay tắp lự ngồi dậy, sắc mặt mũi đẫy cảnh giác.
Giản Nhu ngay tắp lự giải thích: "Em đóng góp phim năng lượng điện hình ảnh thông thường thôi."

"Ai nhưng mà hiểu rằng. Tốt nhất em chớ đi!"
Thấy vẻ ngạo ngược của Trịnh Vĩ, Giản Nhu mỉm cười cợt, tựa vô lòng anh. "Em đã ký kết hợp ý đồng rồi, ko thể bỏ vứt. Hơn nữa, đấy là vai nữ giới chủ yếu của một kiệt tác năng lượng điện hình ảnh. Em tiếp tục phổ biến sau đó 1 tối cũng ko biết chừng."
"Nổi giờ đồng hồ mà đến mức nào? Có vày Ran Asakawa [1] không?"
[1] Ran Asakawa: là trình diễn viên dòng sản phẩm phim AV của Nhật.
Giản Nhu trừng đôi mắt. "Hả? Anh cũng biết Ran Asakawa sao? Không nên anh là người yêu thích của chị ý tao đấy chứ? Anh coi từng nào phim chị tao đóng góp rồi?"
Quả nhiên nói tới vấn đề này, Trịnh Vĩ ngay tắp lự ý thức được tôi đã lỡ câu nói.. Anh nở nụ cười cợt vô hoảng sợ. "Anh vẫn mến coi phim bởi em đóng góp rộng lớn."
"Thật không?"
"Em xinh rộng lớn Ran Asakawa nhiều, toàn thân cũng đẹp lung linh hơn cô tao."
"Nói như thế, anh từng coi Ran Asakawa rồi?"
Trịnh Vĩ lặng ngắt vài ba giây, hắng giọng rồi rằng cay nghiệt túc: "Em chớ tấn công trống trải lảng! Chúng tao hãy nối tiếp thảo luận yếu tố em lên đường Nhật Bản đóng góp phim."

Bạn đang xem: sự cám dỗ cuối cùng

Xem thêm: tiểu phu lang ngoan ngoãn

"Em ham muốn lên đường thiệt mà!" Cô nũng nịu.
Tuy nhiên Trịnh Vĩ trầm trồ kiên quyết: "Không được! Anh vô cùng ko nhằm nữ giới anh bị chúng ta giày đạp."
"Em lên đường đóng góp phim tình thương chứ với nên phim tê liệt đâu!" Giản Nhu lý giải tuy nhiên vô hiệu.
"Nếu chúng ta rằng trực tiếp là phim tê liệt, liệu em với lên đường không? Chuyện này trước đó ko nên trước đó chưa từng xẩy ra. Trước khi ký hợp ý đồng đều rằng là phim tình thương giản đơn, đến thời điểm cù mới mẻ biết toàn cảnh rét." Trong tư mươi tám giờ đồng hồ đồng hồ thời trang bị tạm thời nhốt, Giản Nhu ko bên dưới một phiên đòi hỏi công an trả lại địa hình mang đến cô tuy nhiên chỉ có được câu vấn đáp trước sau như một: tụi chúng ta vẫn liên hệ với công ty lớn vận hành của cô ấy, ko được chấp nhận cô gọi năng lượng điện cho tất cả những người này không giống ngoài trạng sư, trong cả phát âm lời nhắn cũng ko được. Cảnh sát căn vặn cô bất kể câu gì, cô cũng chỉ đáp: "Rơi vô yếu tố hoàn cảnh tê liệt, ngoài cơ hội phản kháng, tôi không hề sự lựa lựa chọn này không giống."
Hai ngày nhị tối hầu hết ko ăn ko ngủ, Giản Nhu ngồi bó giò vô căn chống tạm thời nhốt chật hẹp, ngước đầu nhìn xà nhà, thẫn thờ hồi lâu. Cô ko biết vấn đề này chỉ là việc trùng khớp hoặc là cạm bẫy của Nhạc Khải Phi, nhằm Nomura lừa cô cho tới Nhật Bản đóng góp phim rồi gọi Uy Gia về nước, xay cô vô lối nằm trong, ko thể phụ thuộc hoặc nhờ vả bất kể người này. Cô ko biết bản thân tiếp tục rời khỏi sao. Liệu với nên phụ trách trước pháp lý Nhật Bản? Liệu với nên bồi thông thường một số tiền lớn? Liệu Uy Gia với cho tới cứu giúp cô hoặc không?
Tuy nhiên mặc dù sản phẩm thế này, cô cũng ko ăn năn hận vì thế vẫn vắt kéo đâm Nomura. Ít nhất, vọng gác công an khiến cho cô với cảm hứng đáng tin cậy rộng lớn tay đạo trình diễn chỉ biết nhục mạ và ép buộc tê liệt.
Cánh cửa ngõ Fe áp lực hé rời khỏi, một công an lên đường vô, rằng với Giản Nhu, trạng sư của cô ấy đang đi vào. Sau tê liệt anh tao dẫn cô lên đường vòng vèo cho tới chống tiếp khách hàng.
Giản Nhu tưởng người đợi cô ở vô chống tiếp khách hàng là Uy Gia và trạng sư, ko ngờ lại là Nhạc Khải Phi.
Nhìn thấy anh tao, cô bất giác nở nụ cười cợt tự động giễu. Nếu vừa vặn rồi, cô còn ko tin yêu Nhạc Khải Phi ti tiện mà đến mức xay cô vô lối nằm trong thì lúc này cô vẫn chính thức tin yêu vô điều này. Tuy nhiên sắc mặt mũi Nhạc Khải Phi ko hề lộ vẻ đắc ý. Anh tao ấn định đứng lên tuy nhiên rồi lại ngồi yên tĩnh, chú ý dõi theo dõi Giản Nhu cho tới khi cô tiếp cận đối lập anh tao.
Vuốt làn tóc lòa xòa rời khỏi sau tai, Giản Nhu kể từ từ ngồi xuống. "Nhạc Tổng! Nếu anh cho tới nhằm căn vặn tôi với ăn năn hận ko, e rằng anh nên tuyệt vọng rồi."