thiên đường có em

Sắc mặt mày Lục Lăng Nghiệp trở thành white bệch. Lúc này, khuôn mặt mày điển trai của anh ấy đang được nhuốm sự lạnh giá, trở thành u
ám cho tới khiếp sợ.3

“Ha ha” Cạnh cơ điện thoại cảm ứng thông minh vang lên giờ mỉm cười ngạo mạn của đối phương: “Lục Lăng Nghiệp, mươi nhị giờ đêm
ni, ham muốn c1ứu mạng cô tớ thì 1 mình ngươi cho tới ở trong nhà kho phía Tây ngoại thành cút.”

Bạn đang xem: thiên đường có em

Tút tút tút…

Điện thoại bị đối phương đột 9ngột ngắt máy, sắc mặt mày Lục Lăng Nghiệp thời điểm này càng rất rất lạnh giá cho tới rợn
người. “Xuống xe pháo, liên hệ với Yến Thất, đáp ứng an3 toàn cho tới cô ấy.”

Lục Lăng Nghiệp đi ra mệnh lệnh cho tới Giản Nghiêm, con xe một vừa hai phải đỗ mặt mày đàng, song người mẫu của anh ấy tức thời bước8 xuống
kéo Giản Nghiêm đi ra, tự động bản thân ngồi xuống ghế lái.

“Đại ca, vậy anh quyết định thực hiện gì?”

Giản Nghiêm coi biểu cảm của Lục Lăng Nghiệp đang được rất rất giá buốt lùng, trong tâm cũng cảm nhận thấy hoang mang và sợ hãi.

“Tối ni, cậu ko cần thiết lần tôi.”

Dứt tiếng, Lục Lăng Nghiệp giẫm chân ga, tiến công mạnh bánh lái. Chiếc xe hơi xa xôi xỉ đột ngột xoay đầu, nhằm lại bên trên mặt mày đất
vệt bánh xe pháo yêu tinh sát đen giòn sì, lao vút cút như cất cánh.

Giản Nghiêm không đủ can đảm lờ lững trễ, cậu tớ vội vàng xông về phía rạp chiếu phim Tinh Hoa.

Người người chen cho nhau, hiện nay ngôi trường rất rất láo lếu loàn, cậu tớ có thể đi đâu nhằm lần Yến Thất đây?

Chín giờ tối.

Nghiên Ca mơ mòng cổ há nhị mí đôi mắt đi ra, cô đem cảm hứng vô nằm trong nhức ở sau gáy. Cô sử dụng mức độ nỗ lực ham muốn ngồi
dậy tuy nhiên lại vạc hiện nay bản thân không thể động che nổi.

Nghiên Ca sửng nóng bức coi tư phía xung xung quanh, cảnh tượng trước đôi mắt ko tài này thực hiện cô điềm đạm được.

Chỗ này là 1 trong những kho cũ nát nhừ, mang trong mình một cái đèn hắt khả năng chiếu sáng vàng leo lắt treo ở phía xa xôi xa xôi, khi sáng sủa khi tối.

Nhà kho này rất rất rộng lớn, bên trên mặt mày khu đất bừa kho bãi còn vứt ăm ắp những vỏ hộp bìa giấy má và vài ba tấm lát mộc.

“Tỉnh rồi à?”

Một tiếng nói trầm thấp vang lên tất nhiên cả giờ vọng tự không khí rộng lớn truyền cho tới tai Nghiên Ca, cô quay
đầu lần kiếm điểm vạc đi ra tiếng nói thì đột thấy điểm tối tăm bên dưới ánh đèn sáng phía xa xôi mang trong mình một người đang được bắt tréo chân,
ngồi bên trên ghế.

Cách ăn diện này rất rất thân thuộc, cái nón lưỡi trai kéo xuống rất rất thấp, cả khuôn mặt mày của những người con trai như hòa
vô vào bóng tối, Nghiên Ca ko thể rất rõ dáng vóc của những người ấy.

Xem thêm: truyện chỉ yêu mình em

“Là anh?”

Nghiên Ca đem tuyệt hảo với cơ hội ăn diện của lão con trai này là vì thế cô một vừa hai phải gặp gỡ lão tớ ở chống chiếu phim số bảy mấy
giờ trước.

“Ha, trí lưu giữ của cô ý cũng đảm bảo chất lượng thiệt đấy.”

Thái phỏng khinh thường thông thường cùng theo với tiếng nói được ép xuống thiệt trầm, trầm mà đến mức khiến cho người nghe cảm nhận thấy biểu
cảm của đối phương nhường nhịn như đang được báo hiệu trước tất cả thường rất bất thông thường.

Nghiên Ca cúi đầu coi lại bản thân, nhị tay bị trói ngược đi ra sau, bên trên đầu gối và cồ bàn chân của cô ý đều bị chạc thừng trói
chặt lại.

Cô nghiêng người trượt đi ra khu đất, toàn thân ái tê liệt liệt, cũng muốn giãy giụa giụa dướn người dậy cũng vô nằm trong trở ngại.

“Đừng phí công nữa. Tôi suy nghĩ cô nên nỗ lực lưu giữ mức độ nhằm thưa tiếng giã biệt với Lục Lăng Nghiệp đem lúc còn khả thi
rộng lớn đấy.”

Giọng thưa âm trầm ăm ắp khinh thường thông thường của lão con trai khiến cho ngược tim Nghiên Ca lắc thót.

Đôi đôi mắt cô lóe lên nỗi hoảng hồn hãi, tuy nhiên cô xay phiên bản thân ái nên điềm đạm.

Nghiên Ca hít thâm thúy, ức hiếp nỗi hoảng hồn trong tâm xuống, căn vặn lại: “Anh ham muốn thực hiện gì?”

Gã con trai không nói vấn đáp, đứng lên ngoài ghế.

Động tác của lão tớ khiến cho ngược tim Nghiên Ca lại một đợt nữa đập thon thót, cô coi chằm chằm vô lão, ko dám
bỏ dở bất kể cụ thể này.

Gã tớ tiếp cận mặt mày cái bàn bên dưới ánh đèn sáng, kéo cái cặp cầm tay bỏ lên trên bàn. “Lạch cạch”, cái cặp được há đi ra, gã
lôi đi ra một khẩu pháo tách thanh rồi lờ lững rãi vuốt ve sầu nó.

Đôi đôi mắt to tát tròn trĩnh của Nghiên Ca hiện thị lên tia hoảng hoảng hồn. Bởi vì thế khoảng cách khá xa xôi do đó cô chỉ rất có thể bắt gặp mờ
lờ mờ góc nghiêng khuôn mặt mày của lão con trai.

“Cô ham muốn biết tôi ham muốn làm cái gi à? Lát nữa ngươi sẽ tiến hành bắt gặp thôi.”

Gã con trai lạch cạch lên đạn cho tới khẩu pháo tách thanh, mặt mày môi lão vẫn nhếch lên nụ mỉm cười giá buốt lùng gian tham ác. Dưới ánh đèn sáng, lão tớ coi trực tiếp súng tách thanh về phía Nghiên Ca.

Xem thêm: trúc mã nhà tôi

Hành động ấy của lão khiến cho nhịp tim cô không ngừng nghỉ tăng thêm, nỗi hoảng hồn hãi khi nên đương đầu với chết choc khiến cho cô vô thức cuộn bản thân lại.

“Ha ha ha” Gã con trai bắt gặp Nghiên Ca lập cập rẩy thì sẽ càng trở thành hứng thú: “Cô ko nên hoảng hồn, khẩu pháo này sẽ không nên sẵn sàng cho tới cô đâu.”

Dứt tiếng, lão tớ nhét khẩu pháo vô cạp quần sau sống lưng. Chiếc áo hoodie rộng lớn bên trên người lão một vừa hai phải khéo lấp cút hình dạng khẩu pháo.