Một mon sau, bên trên Giang Thành, Đỗ Hiểu Linh nắm tay Tiểu Thành bước đi ra cổng cơ sở y tế.
Cả nhì u con cái bên nhau thay đổi chút bầu không khí trong sạch của cuộc sống thường ngày phía bên ngoài cơ sở y tế sau đó 1 mon trời pk với cửa ngõ tử.
“Mẹ, con cái không thích về biệt thự nghỉ dưỡng Châu Giang Đế Cảnh đâu.
Bạn đang xem: vợ câm đừng bỏ rơi anh
Con mong muốn ở nằm trong u cơ.”
Tiểu Thành hai con mắt lấp lánh lung linh coi u năn nỉ.
Đỗ Hiểu Linh ôm siết lấy nam nhi, cũng không thích rời lên đường.
Nhưng Tiểu Thành là cốt nhục căn nhà chúng ta Lục, cô ko thể thưa mong muốn đem con cái theo dõi bản thân là đem được.
Cô xoay sang trọng Lục Thiếu Quân:
“Có thể cho tới Tiểu Thành sinh sống cùng theo với tôi được không?”
Lục Thiếu Quân coi cô, còn còn chưa kịp thưa điều nào là thì điện thoại thông minh anh reo vang.
Đầu chạc mặt mày cơ là u anh - Tô Tố Như.
“Lục Thiếu Quân, u cho dù bị tiêu diệt cũng khước từ nhằm Tiểu Thành cho tới sinh sống với những người căn nhà chúng ta Đỗ.
Một Đỗ Tuyết Kỳ vẫn đầy đủ khiến cho tất cả chúng ta trớ trêu rồi.
Mẹ chắc chắn khước từ.”
“Mẹ! Chuyện này nhằm về căn nhà con cái tiếp tục phân tích với u.
Hiểu Linh cho dù sao cũng chính là u ruột Tiểu Thành.”
Nói điều này Lục Thiếu Quân với cảm xúc như Đỗ Hiểu Linh thông thoáng qua loa coi anh, tuy nhiên khi anh ngước lên, mặt mày cô mức giá tanh tưởi phía lên đường phía không giống tạo cho anh với cảm xúc những gì tôi vừa trông thấy chẳng qua loa là ảo tưởng nhưng mà thôi.
“Được.
Vậy u ngóng coi con cái xử lý thế nào là.” Tô Tố Như thưa xong xuôi thì cụp máy.
Lục Thiếu Quân đứng trước cổng cơ sở y tế, anh chứa chấp giờ đồng hồ nói:
“Hôm ni em cứ tạm thời đón Tiểu Thành qua loa địa điểm em.
Qua bao nhiêu ngày cũng cần khiến cho con cái về bắt gặp bà nội và ông cố Lục.
Em coi thực hiện vậy được không?”
“Được.” Đỗ Hiểu Linh mừng rỡ, tuy nhiên cô lại chỉ đáp gọn gàng lỏn, một ít xúc cảm cũng ko lòi ra.
“Yeah! Vậy là con cái được ở với u rồi.” Tiểu Thành sung sướng reo lên.
Đỗ Hiểu Linh xoay người, xách dòng sản phẩm túi loại bên trên tay Lục Thiếu Quân, vừa đẹp thời điểm này Lăng Tuấn Dương vẫn tài xế cho tới.
“Hiểu Linh, tất cả chúng ta lên đường được chưa?” Từ bên trên xe pháo, Lăng Tuấn Dương bước xuống, nhấc bổng Tiểu Thành lên tay.
“Chà chà! Cuối nằm trong Tiểu Thành căn nhà tớ và được đi ra viện.”
Mặt Lục Thiếu Quân đen kịt như dòng sản phẩm đít nồi, anh nạt:
“Ai là Tiểu Thành căn nhà cậu? Nó là nam nhi tôi, đem huyết thông của Lục Thiếu Quân.”
Lăng Tuấn Dương liếc đôi mắt một chiếc, cơ phiên bản cũng ko thèm nhằm ý tới việc khó chịu của Lục Thiếu Quân.
Đỗ Hiểu Linh thì ngoài cần thưa, cho tới một tia cỗ vũ cũng không tồn tại.
“Bác sĩ Lăng! Ba thưa tiếp tục cho tới con cháu ở nằm trong u.” Đôi đôi mắt Tiểu Thành sáng sủa lấp lánh lung linh, rối rít phô với Lăng Tuấn Dương.
“Vậy thiệt chất lượng tốt vượt lên trước.
Nếu vậy ngày mai bác bỏ tiếp tục sang trọng đem con cháu và u Hiểu Linh lên đường câu cá nhé.”
Lục Thiếu Quân đứng cơ, chẳng không giống gì người quá.
Cái gì nhưng mà lên đường câu cá? Cái gì nhưng mà chất lượng tốt với chả ko tốt? Có lên đường câu cũng chính là ông phía trên mang theo hiểu chưa? Lục Thiếu Quân tấm tức trong thâm tâm nhưng mà ko thể tâm sự lấy được lòng càng không dễ chịu.
“Chúng tớ về thôi!” Đỗ Hiểu Linh lên giờ đồng hồ.
Lục Thiếu Quân còn còn chưa kịp phản xạ gì thì Lăng Tuấn Dương vẫn bế bổng Tiểu Thành lên xe pháo.
Còn Đỗ Hiểu Linh cũng bước theo dõi anh.
“Nhìn tề, một căn nhà thân phụ người cơ rất đẹp vượt lên trước đi!”
Đột nhiên giờ đồng hồ người qua loa lối vang lên.
Lục Thiếu Quân tức mong muốn nổi đóa lên, anh xoay coi người vừa phải thưa.
Bên cạnh, người phụ phái nữ không giống cũng xuýt xoa:
“Công nhận, thân phụ rất đẹp trai, u xinh gái, thảo nào là đẻ đi ra được người con đáng yêu và dễ thương thế.”
Lục Thiếu Quân thiệt tức mong muốn bị tiêu diệt.
Trong một tích tắc, hai con mắt anh rét mức giá hắn như đang được kéo không còn băng vĩnh cửu ngoài nam giới cực kỳ về.
“Ủa! Sao đương nhiên thấy mức giá thế nhỉ?” Tiếng người qua loa lối thưa.
Họ nắm tay nhau trải qua Lục Thiếu Quân.
Mà thời điểm này con xe của Lăng Tuấn Dương cũng phát động rời lên đường.
Lúc Lục Thiếu Quân xem sét thì anh chỉ với kịp đứng này mà hít sương.
“Này! Tiểu Thành, con cái còn ko xin chào người thực hiện thân phụ này đâu.
Con với dòng sản phẩm.
Con tiếp tục ăn năn hận cơ.”
Lục Thiếu Quân đá viên gạch men bên dưới chân lên đường rồi lẩm bẩm.
Mà mồm thì sát tai, anh chửi bản thân anh nghe, Tiểu Thành và Đỗ Hiểu Linh vẫn ra đi rồi, không có gì ai bận tâm cho tới cơn giận dỗi của anh ấy.
Lục Thiếu Quân trở về quê hương chúng ta Lục.
Tâm trạng thiệt sự cực kỳ tệ.
Vừa thấy anh về bên Hạ Quân Dao vẫn chạy ra:
“Cậu chủ! Tiểu Thành ko về sao?” Hạ Quân Dao vừa phải chất vấn xong xuôi thì vẫn cảm nhận thấy bản thân thưa điều tránh việc.
Lục Thiếu Quân chẳng thèm vấn đáp, lên đường vô vào căn nhà.
“Thiếu Quân, con cháu nội của u đâu?” Tiếng Tô Tố Như chứa chấp lên.
Khuôn mặt mày và được tủ lại vị một chiếc mặt mày nạ nên không một ai nhìn thấy được bên phía trong bà tớ thế nào là.
“Mẹ! Con mong muốn cưới Hiểu Linh thực hiện bà xã.” Lục Thiếu Quân lên giờ đồng hồ.
Ánh đôi mắt Tô Tố Như sắc bén quét tước qua:
“Mẹ khước từ.
Mẹ không thích thêm 1 người con dâu đem chúng ta Đỗ.
Chỉ cần thiết trông thấy thôi là u vẫn nghĩ về cho tới Đỗ Tuyết Kỳ.
Xem thêm: đọc truyện trọng sinh
Có bị tiêu diệt u cũng khước từ.”
Lục Thiếu Quân hai con mắt thâm nám trầm:
“Con chỉ thông tin với u với thân thuộc phận thực hiện con cái thôi, ko cần là van nài chủ kiến u.
Mẹ cũng nên lên miếu tịnh tâm lên đường.
Sau những gì cần trải qua loa u có thể cũng biết u cần thiết tích đức.”
“Lục Thiếu Quân! Con…” Tô Tố Như bực tức mong muốn mắng nam nhi.
Nhưng điều tâm sự đầu môi lại nuốt quay về.
Lục Thiếu Quân mệt rũ rời về bên chống bản thân.
Anh nhắm đôi mắt vô là thấy Đỗ Hiểu Linh coi anh mức giá lùng.
Nhìn đâu đâu cũng thấy Tiểu Thành ôm Lăng Tuấn Dương gọi đối phương thực hiện thân phụ.
Cơn hiện tượng đau đầu ùa đến, đau tới mong muốn nổ tung.
Lục Thiếu Quân nhăn nhó, anh đem tay với lọ dung dịch bên trên bàn tuy nhiên ko thấy đâu cả, mọi nơi đơn thuần những ảo hình họa tới tấp tiến công.
“A… Đau…” Lục Thiếu Quân cắm răng Chịu đựng đựng.
Anh lăn lóc lộn bên trên nệm một hồi lâu, những giọt mồ hôi túa đi ra ẩm ướt cả sườn lưng áo.
Từng mùa gân xanh xao nổi lên bên trên mặt mày.
Cơ mặt mày lắc lắc.
Anh thưa vô tương đối thở gấp rút.
“Ngụy Tử Việt, cậu với cơ không? Mang cho tới tôi vỏ hộp dung dịch.”
Ngụy Tử Việt kể từ phía bên ngoài nghe giờ đồng hồ Lục Thiếu Quân ngay lập tức lên đường vô.
Nhận thấy Lục Thiếu Quân đang được ôm đầu bên trên nệm anh tớ vội vàng nói:
“Lục tổng! Tôi đem ngài lên đường viện.”
“Thuốc.
Đưa dung dịch.”
Ngụy Tử Việt khẩn trương lấy dung dịch rồi chung Lục Thiếu Quân nốc.
Một khi sau, con cái hiện tượng đau đầu mới nhất giảm xuống, Lục Thiếu Quân mới nhất phục sinh tinh ma thần:
“Chuyện này sẽ không được tâm sự ngoài.”
Ngụy Tử Việt gật đầu.
Suy nghĩ về một ít, anh tớ thưa tiếp:
“Lục tổng! Ngài ko thể nốc vượt lên trước vô số thuốc rời nhức vì vậy được.
Không vị tất cả chúng ta lên đường cơ sở y tế đánh giá thêm thắt.”
Lục Thiếu Quân mệt rũ rời nhăn mày:
“Có cần ko từng đánh giá đâu.
Bác sĩ ko cần cũng khoanh tay sao.”
Ngụy Tử Việt thở nhiều năm, chứa chấp lại dung dịch vô vào ngăn kéo.
Bệnh của Lục Thiếu Quân là tâm bệnh dịch.
Muốn trị tâm thì cần dỡ được nút thắt trong thâm tâm.
Mà điều này quả tình chẳng lương y nào là chung được.
***
Lúc này, ở quần thể Giang Đô Thành, Đỗ Hiểu Linh đem Tiểu Thành về bên căn hộ cao cấp nhỏ trước khi nhưng mà Kiều Thi Nhã vẫn bố trí cho tới cô.
Chỗ này vẫn sớm được nép dọn lại Tính từ lúc ngày cô đi ra tù.
Chẳng qua loa là vì thời hạn cô ở viện chở che Tiểu Thành nhiều hơn thế cả thời hạn cô về bên nên thời điểm ngày hôm nay cô vẫn cần cho những người dọn lại.
“Mẹ! Hôm ni con cái mong muốn ăn cơm trắng.
Mẹ nấu nướng cơm trắng rán trứng cho tới con cái nhé!”
Tiểu Thành yêu thích ở nhiều năm bên trên ghế salon làm tóc nhưng mà thưa.
Đỗ Hiểu Linh mỉm mỉm cười coi con:
“Tất nhiên rồi! Tiểu Thành mong muốn nên ăn những gì u tiếp tục thực hiện cho tới dòng sản phẩm cơ.”
“Thế thời điểm ngày hôm nay anh với phần cơm trắng ở phía trên không?” Lăng Tuấn Dương vừa phải cẩn trọng soát lại căn hộ cao cấp một chuyến rồi chứa chấp giờ đồng hồ chất vấn.
“Không với phần cho tới anh nhưng mà yên tĩnh à?” Đỗ Hiểu Linh trêu chọc.
Trải qua loa thật nhiều chuyện cô đã và đang từ từ hạnh phúc quay về để tiếp nhận cuộc sống thường ngày mới nhất.
“Cả tôi nữa.
Tôi muốn làm ăn.” Chẳng biết Ninh Tiểu Sảnh chui đi ra kể từ đâu.
Trên tay đem theo dõi thật nhiều rau quả.
“Đồ cơ học cơ.
Xem thêm: ko gặp ko nên duyên
Tiểu Thành vừa phải bệnh dịch dậy, đồ ăn thức uống mua sắm phía bên ngoài sợ hãi ko đáp ứng.” Ninh Tiểu Sảnh vừa phải để đồ vô vào nhà bếp, vừa phải thưa.
Đỗ Hiểu Linh ôm Tiểu Thành coi xung quanh tòa nhà nhỏ của tôi.
Hóa đi ra toàn cầu của cô ấy trước giờ vẫn vượt lên trước nhỏ bé xíu và tù túng.
Có lẽ lúc này cô mới nhất thiệt sự được sinh sống chính nghĩa..
Bình luận